Thứ Hai, 8 tháng 6, 2020

TRĂNG KHUYA - Thơ Mặc Khách



Đêm sâu lắng giật mình tỉnh mộng
Em đâu còn để nhớ để trông
Em là điểm tựa trong lòng
Em đi bỏ lại biển Đông ngỡ ngàng
 
Thôi rồi, tình phụ tình đón lấy
Con đê sầu ngơ ngác im lìm
Bỗng dưng se thắt con tim
Không gian im vắng niềm tin đâu còn
 
Rừng âm u vượn sầu gió hú
Nhớ rồi quên ngày tháng thênh thang
Đâu rồi trìu mến yêu thương
Cô đơn vây kín vấn vương bóng hình
 
Còn đâu nữa nhớ nhung mơ tưởng
Nhớ thương chi rồi cũng ly tan
Núi rừng phủ kín màu tang
Tiếng mưa sầu thảm không gian lạnh lùng
 
Trăng soi bóng não nùng con nước
Rừng U Minh tràn ngập mênh mông
Nhớ em se thắt trong lòng
Buồng tim chết lặng giá băng linh hồn
(1980)
MẶC KHÁCH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét