Thứ Tư, 1 tháng 5, 2024

NHỮNG VẦN THƠ QUÊ HƯƠNG - ĐÔ BÌNH


TRĂN TRỞ

Tháng tư gío lạnh phương này
Bỗng dưng ta muốn thật say quên đời,
Rượu chưa nhấp, hồn chơi vơi!
Đã nghe tiềm thức vọng thời tóc xanh.
Chiến trường sinh tử mong manh
Mịt mù khói lửa vây quanh lối về!
Bạn bè bỏ lại cõi mê
Hồn phiêu rũ sạch lời thề năm xưa.
Còn ta ngơ ngẩn bốn mùa
Ngồi đây gẫm cuộc được thua tháng ngày
Xót đàn chim hạc chân mây
Bờ quê biển đảo đổi thay chia lìa !
Bãi hoang vùi dấu mộ bia
Đồi xưa cỏ mọc buồn kia lưng trời !
Đời như con sóng ngàn khơi,
Nâng tay ôm mặt khóc cười thế nhân,
Tháng tư buông súng nhục nhằn,
Về đây thao thức... chùm chăn mấy lần
Tha hương nghìn dặm gian truân,
Đời như sóng rẽ cũng phần lanh quanh!
Bao năm thiên hạ tranh giành
Riêng ta làm gã tốt xanh hững hờ…
Mê thơ hồn vẫn ngu ngơ
Ở đây lắm kẻ trở cờ rất nhanh!
Mùa xưa câm nín đã đành
Thời nay lại gặp các con rối đời!
Xuân sang nhảy nhót vui chơi
Hạ về ca hát quên thời xa xăm
Tháng tư đốt nén hương trầm
Trong tim để khóc âm thầm cố hương.

MÀY CÓ HAY…

Mày thôi học bước lên đường nhập ngũ,
Xếp lại trang đầy triết lý âm u.
Đời xông pha nơi hỏa tuyến đạn thù
Xem chém giết là những bài học phụ ?
Mày bỏ lớp rời giảng đường bạn cũ,
Chọn rừng sâu áo trận bước phiêu du
Khỏi ngẩn ngơ giải lý luận rối bù,
Mà ngạo nghễ dấn thân vào ngõ tử.
Mày chiến đấu vì tự do dân chủ
Nên xem thường lời phản chiến ba xu ?
Thư cho tao mày đã biết hận thù
Bài đạo đức năm xưa nghe buồn ngủ !
Mày có biết hòa bình hay đến muộn ?
Nghe tin mày vừa ngã gục tao buồn !
Trời thảm sầu Sài gòn Huế mưa tuôn,
Mẹ mày khóc mà tim tao ép cuộn !
Mày tử trận vì quê hương dâng hiến,
Tao bồi hồi cầm tờ giấy động viên
Chẳng buồn vui, tao thương mợ bùi ngùi!
Mợ tao khóc sợ theo mày khuất núi !
Ngày nhập ngũ tao ghé nhà thằng Viễn,
Chiếc quan tài của nó mới về xong
Tao run run, thoáng một loạt bạn hiền
Hiện trong trí thời ước mơ cháy bỏng.
Nó nằm đó xuôi về miền miên viễn
Mày lang thang trong một cõi thiên tiên.
Tao ngày mai nơi chiến tuyến hận thù,
Lấy tiếng súng làm kinh cầu dân chủ.


TÀN CUỘC CHIẾN

Người lính trẻ lên đường ra chiến trận
Dù gian nguy nào có tiếc tuổi xuân
Vì tự do, cho sông núi vẹn phần
Tay ghìm súng lòng chưa mang oán hận.
Ngày quốc biến khắp nơi thành chiến địa,
Người cõng nhau chạy trốn đạn pháo kia
Tiếng xung phong, tiếng nổ, xác thân lìa,
Thịt người nóng đầu mình văng tứ phía
Những bàn chân, mảnh nón sắt, giày đinh,
Xác trẻ thơ trong ánh mắt tội tình
Chiếc nón cối rách bươm đầy máu dính.
Ôi chủ nghĩa toàn những lời lừa phỉnh!
Gây chiến tranh gieo máu lửa chập chùng
Mỗi phút tgiây từng thân người lá rụng
Xác cụt tay vừa xong nợ kiếm cung
Mùi tử sĩ gío nồng tanh khói súng
Bỏ nhân gian hồn về cõi chân mây.
Chiến trường im chỉ còn nỗi đọa đầy
Tàn chiến cuộc nước non thành dâu bể
Ôi hòa bình…khói ngút bay trần thế!

GÓI HÀNH TRANG

Biết về đâu những mảnh hồn trôi nổi,
Nỗi buồn xưa theo cơn nắng vàng phai.
Ngày tháng hạ chỉ còn là bóng tối,
Đêm hoa đăng như một giấc ngủ dài !
Người năm cũ ôm tấm lòng trăn trở
Tóc màu sương cố níu lấy thời gian
Giữ lửa thiêng thắp sáng chí dựng cờ
Cho đất mẹ khỏi lầm than ly tán.
Cũng có kẻ từ mùa chinh chiến nọ
Vai lên đường oằn oại mớ hành trang
Nợ núi sông nên hóa thành cây cỏ
Bao ước mơ như khúc nhạc lỡ làng !
Đời vong quốc những người xưa muôn ngả
Hận ly hương ngày trước đã dần phai ?
Xin cúi mặt cho tự do nghiệt ngã,
Hành trang xưa đã rớt tấm thẻ bài !
Trời viễn xứ tít xoay trong cơm áo
Chí hùng anh còn mỗi giấc chiêm bao
Tình chiến hữu mịt mờ nnhư hoang đảo
Nợ tang bồng thôi cũng vaẫy tay chào !
Ngẫm thế sự buồn in lên nếp trán
Chuyện mài gươm tàn theo bóng thời gian
Nhặt mảnh kiếm làm gương soi dấu đạn
Vết thù xưa, đau một kiếp dã tràng !

Đỗ Bình

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét