Thứ Bảy, 28 tháng 4, 2018

Thơ ĐỖ BÌNH



EM SẼ CHỜ ANH 


                                                      (Kính ttặng những người vợ lính)

Từ độ xa anh đời choáng váng 
Xóm đông người lạ bỗng hoang mang!
Nửa đêm tiếng dế buồn hiu hắt
Nghe những tàn phai nỗi bẽ bàng!
Chó sủa đói ăn đời bọt sóng
Đám giàu lơ láo kiếp long đong!
Phố ghèo tơi tả người thêm rách 
Cơm áo giành nhau thấy não lòng.
Năm tháng quắt quay con mắt đỏ
Bơ phờ chén gạo gánh âu lo!
Chiều nghiêng nắng ngả hàng me tím
Gợi nhớ đường xưa thuở hẹn hò.
Bé nhỏ dạy văn chồng lính chiến
Đá vàng ước nguyện mãi thiên tiên
Bên nhau hạnh phúc đầy hoa mộng
Thế sự đổi thay nggười đảo điên!
Những năm nghèo khó đàn không bán
Sợ phím cung buồn anh sẽ than.
Lặng lẽ xuân trôi sầu gối chiếc
Anh về em sắc nhạt hương tàn!
 
TIỄN ANH

(Kính tặng hương hồn nhà báo Phạm Hữu)

Anh bỏ nước ra đi và đi mãi
Thành khói chiều bay về cõi xa xăm 
Miền miên viễn không hận thù cỏ dại
Hà Nội xưa theo cơn lốc thăng trầm! 
Mùi hoa sữa màu bằng lăng đất bắc
Mảnh hồn quê thời cải cách năm nao,
Mùa đấu tố vầng trăng thu vằng vặc 
Người giết người toàn miệng lưỡi gươm đao!
Đây lối mộng cửa thiên đường tê tái! 
Kẻ đói chờ từng tem phiếu miếng ăn
Trời lạnh buốt chiếc loa đường nhai nhải
Hò thi đua quên khốn khó nhọc nhằn!
Anh dạy triết nhìn đời hơi sương khói
Nhưng bài văn sao lại qúa đắng cay?
Lời nói thật đau lòng quân lang sói
Giải nỗi oan cho bao kiếp đọa đày.
Đó là mẹ của những người tử sĩ
Có chồng con đều mất xác trường sơn.
Tấm bằng khen chẳng bán được xu gì
Sống lây lất trên vỉa hè phố lớn! 
Anh làm báo vì tự do dân chủ
Bút đấu tranh cho thân phận dân nghèo
Đỉnh chót vót bọn quyền cao một lũ, 
Chúng buôn người bán biển đất ăn theo!
Hôm anh mất bọn Cộng Tàu chiếm biển
Tròi Paris mưa tầm tã buồn thiu! 
Họa mất nước nhìn quê hương ly biệt
Anh đã đi Sài Gòn vẫn dập dìu!!!

Đ Bình

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét