Chủ Nhật, 15 tháng 4, 2018

Trích đoạn thi tập Ở BÊN TRỜI - Thơ Đông Hải Nguyễn Đức Hiền


Đông Hải-Nguyễn Đức Hiền (2003)

MƠ NGÀY HẠNH NGỘ
*
Mưa rơi tí tách suốt canh thâu,  
Năm tháng sương pha điểm mái đầu.  
Tâm sự mênh mang lòng kẻ Á,  
Thanh bình nhộn nhịp phố người Âu.  
Thương rừng nhớ tổ – chim thôi hót,  
Mất cội xa nguồn – gỗ có đau.  
Dệt mãi ước mơ ngày hạnh ngộ,  
Trời đêm mù mịt khói mây sầu.
  
ĐÔNG HẢI  
***
SẦU LY BIỆT  
(Mượn vần bài “Thăm mái nhà xưa”  của bà Kim-Y Phạm lệ Oanh)  
*
Vẫn trải lòng ra đón thế nhân,  
Tuổi theo năm tháng cũng qua dần.  
Ngoảnh nhìn cát bụi bờ oan nghiệt,  
Chợt thấy rêu phong bến thiện chân!  
Một kiếp vương mang cùng bút mực.  
Nửa đời tô điểm với thơ văn.  
Tha phương ray rứt sầu ly biệt,  
Dâu bể trầm luân nợ cõi trần!
 
ĐÔNG HẢI  
***
NHỚ NGƯỜI XƯA  
(Họa thơ “Quỳnh hoa công chúa”  của cố thi sĩ Đông Hồ Lâm Tấn Phác.) 
*
Chim đêm buông tiếng gọi qua ngày,  
Tỉnh mộng cho lòng lặng phút giây.  
Mơ chút hương xưa, mơ bởi nhớ,  
Tưởng vầng trăng cũ, tưởng hay say.  
Nguyệt-hiên (1) một thuở thừa thi vị,  
Biệt-thất (2) mấy mùa thiếu dị cây.  
Ôn cố tri tân buồn viễn xứ,  
Ngoài kia gió cuốn lá hoa bay.  

(1)(2) Tân-Nguyệt-Hiên ở “Quỳnh Lâm Biệt Thất”  của cố thi sĩ Đông-Hồ và bà Mộng-Tuyết.  
ĐÔNG HẢI 
***
NGÀY CŨ 
Chia cách nào không khỏi vấn vương,  
Phong ba che khuất nẻo hồi đường.  
Hương xưa chất ngất màu mưa nắng,  
Ngày cũ điêu tàn phủ khói sương.  
Sử sách còn ghi dòng bão tố,  
Bia đời vẫn khắc nét đau thương.  
Hai mươi năm dễ làm phai nhạt,  
Tiếng quốc kêu khan nỗi đoạn trường!
  
ĐÔNG HẢI (1995)  
***
ĐÔI BỜ  
*
Man mác trời đêm nỗi nhớ nhà,  
Mưa buồn chẳng tạnh để phôi pha.  
Đèn khuya không tỏ người qua lại,  
Gió lạnh vẫn lùa cảnh xót xa.  
Trăng sáng có soi đầu núi Tản,  
Mây ngàn còn đợi cuối sông Đà.  
Rong chơi mãi chuỗi ngày ly biệt,  
Hun hút đôi bờ nẻo thiết tha.  

ĐÔNG HẢI  
***
CHIỀU  
*
Hoàng hôn nắng nhạt gió hiu hiu,  
Gợi nhớ quê xưa những buổi chiều.  
Tiếng võng nhà ai vang não nuột,  
Giọng hò thuở ấy vẳng cô liêu.  
Mờ mờ liễu rũ, chân con hạc,  
Thấp thoáng rừng xa, bóng chú tiều.  
Lờ lững thuyền trôi trên bến vắng,  
Thôn nghèo mái rạ ngả xiêu xiêu.  

ĐÔNG HẢI  
***
Ở BÊN TRỜI  
(tứ thủ liên hoàn)  
*
1- Nỗi sầu đọng mãi tự xa xôi,  
Một thoáng qua đi mất nửa đời.  
Hờ hững mây bay, sông vẫn chảy,  
Bâng khuâng gió thoảng, lá còn rơi.  
Chiều buông vệt nắng loang niềm nhớ,  
Ngày hết bầy chim xải rã rời.  
Lữ thứ trông hoài về cố quận,  
Ngậm ngùi thương kiếp sống bèo trôi!
  
2- Ngậm ngùi thương kiếp sống bèo trôi,  
Khúc hát quê hương đã nhạt rồi.  
Tiếng quốc lẻ đôi đêm vĩnh biệt,  
Giọng hò lỡ nhịp buổi chia phôi.  
Bài thơ hội ngộ bao giờ kết,  
Chén rượu tao phùng ước mãi thôi.  
Bến đó bờ đây xa mấy đỗi,  
Nhưng mà vời vợi cố nhân ơi.
  
3- Nhưng mà vời vợi cố nhân ơi,  
Nắng ấm bao năm khuất núi đồi.  
Quê cũ điêu tàn khi tái hợp,  
Làng xưa tan tác lúc chia đôi.  
Giăng giăng giông bão mờ thân phận,  
Mù mịt phong ba phủ kiếp người.  
Tạo hóa như dần quên vũ trụ,  
Bình minh chẳng đến ở bên trời.
  
4- Bình minh chẳng đến ở bên trời,  
Bi sử còn ghi nét tả tơi.  
Đọc áng văn xưa lòng thổn thức,  
Kết vần thơ cổ dạ bồi hồi.  
Ngàn phương mỏi cánh chim xa tổ,  
Bao bận nhớ nguồn rượu đắng môi.  
Trăng tiễn mây bay về chốn ấy,  
Nỗi sầu đọng mãi tự xa xôi!
  
ĐÔNG HẢI 4/1997  
***
MƯA ĐÊM  
*
Ngồi nghe réo rắt tiếng mưa rơi,  
Đen thẳm màu đêm phủ đất trời.  
Nhớ mái nhà xưa, ngày cách biệt,  
Mơ hương năm cũ, buổi chia phôi.  
Thủy chung vẫn giữ tròn hai chữ,  
Ân nghĩa còn ghi nặng một đời.  
Kỷ niệm tràn về bên trống vắng,  
Muộn phiền tâm sự cứ đầy vơi!  

ĐÔNG HẢI   
***
ĐÊM MƯA BUỒN  
(Họa thơ “Mưa đêm” của Đông Hải)  
*
Ngoài hiên mưa cứ mãi rơi rơi,  
Gợi nhớ xa xăm tận cuối trời.  
Đêm vắng làm tâm tư lắng đọng,  
Canh tàn ôm kỷ niệm phai phôi.  
Thương bờ bến ấy, thương quê mẹ,  
Tiếc tháng năm kia, tiếc cuộc đời.  
Réo rắt từng cơn ngoài cửa sổ,  
Giọt buồn pha giọt lệ chưa vơi!
  
TRẦM THY (phụng họa)  
***
NHỚ SÔNG XƯA  
*
Trăng treo một mảnh chiếu đầu non,  
Bàng bạc sương sa phủ lối mòn.  
Liễu rũ như buồn cơn sóng nhỏ,  
Tiêu vang tựa ngóng bóng thuyền con.  
Tiếng hò se thắt lòng cô lữ,  
Giọng hát vương sầu dạ sắt son.  
Nhớ mãi bầu trời đêm giã biệt,  
Sông kia chưa cạn, tủi đang còn!
  
ĐÔNG HẢI   
***
ĐÊM TRĂNG  
*
Bâng khuâng nỗi nhớ tối Nguyên Tiêu,  
Tri kỷ xưa nay vốn chẳng nhiều.  
Lá rụng ngoài song, đời lặng lẽ,  
Trăng soi bên mái, cảnh đìu hiu.  
Người đi xao xuyến tình cô lữ,  
Kẻ ở ngậm ngùi cõi tịch liêu.  
Trống vắng trải dài trên giấy mực,  
Buồn trong ánh nguyệt tỏa yêu kiều!
  
(Đêm Nguyên Tiêu năm Bính Tý)  
ĐÔNG HẢI  
***
NỖI LÒNG  
(Họa thơ “Đêm trăng”của Đông Hải)  
*
Quạnh vắng đêm nay nhớ tiếng tiêu,  
Bao năm hương cũ khát khao nhiều.  
Bâng khuâng trước bóng, trăng tàn úa,  
Lác đác bên thềm, mưa hắt hiu.  
Bút mực vương mang ngày lữ thứ,  
Nỗi lòng lắng đọng lúc cô liêu.  
Gió khuya man mác sầu xa xứ,  
Dáng nguyệt tha phương vẫn diễm kiều.
  
TRẦM THY (phụng họa)

TRẦM THY Trọng đông năm Kỷ Mẹo.  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét