Chủ Nhật, 5 tháng 7, 2020

NÓI VỚI MẸ - Thơ Ngô Minh Hằng



Cho con được một lần hôn tóc mẹ
Trước khi làm cánh hạc lẫn vào mây
Đã lâu rồi, hăm hai năm có lẻ
Mẹ xa con, đau đớn đã từng ngày !
 *
Mẹ ở lại với gông xiềng bạo ngược
Với oan hờn nước mắt trắng đêm đen
Với tai họa không bao giờ ngờ được
Với tù lao bức khóa miệng dân hèn !
 *
Con ra đi khi biển đời bão tố
Và biển lòng cuồn cuộn sóng tang thương
Lòng căm phẫn trước dân tình thống khổ
Trách mình hèn, không giữ được quê hương
 *
Con của mẹ có những người anh dũng
Chết oai hùng, bia đá vãn thầm đau
Trước mũi súng, lưỡi lê, không khuất phục
Sử Tiên Rồng sáng chói vạn đời sau
 *
Cũng có kẻ bán linh hồn cho quỷ
Để cúi đầu quỳ nhặt chút phồn vinh
Lại có kẻ đắm chìm trong mộng mị
Sờ chân voi mà cứ tưởng cột đình !
 *
Và cũng có, mẹ ơi, phường vô sỉ
Máu không còn đỏ nữa, chảy trong tim
Nhìn xác bạn hơn nửa phần thế kỷ
Hiện nguyên hình, đồng dạng với loài kên
 *
Thôi mẹ ạ, sá chi trò thế sự
Miệng ngàn năm bia ấy có mòn đâu !
Một ngày kia khi bừng cơn mộng dữ
Họ vô cùng cô độc khóc nhìn nhau !
 *
Rồi con sẽ trở về hôn tóc mẹ
Mảnh đất hiền thắm đỏ máu tiền nhân
Cờ vàng xưa sẽ tung bay ngao nghễ
Như Đống Đa ngày nọ, buổi đầu xuân !


Ngô Minh Hằng
1998

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét