Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2020

Thơ đông hương tôn nữ

Em chở nắng về, chiều nay nhiều vắng

miền hoang vu chỉ có mỗi mình em

trời qua Thu, áo tím buồn yên lặng

sợ sóng sầu chảy ngược nguyên giòng sông

*

Em chở mây về, chiều nay lãng đãng

vướng vất núi rừng, vướng mắc tầm tay

như cả lũng, triền đang vui cuối Hạ

cây cỏ, chim ngàn cược với nhau say

*

Em chở gió về, phiêu du từ thuở

khi đại dương còn là vũng nước bùn

chưa ngập sâu, hai bờ chia không rõ

nghe gió qua đường ghẹo em tên anh

*

Em chở mưa về, giọt như giòng mặn

lất phất rơi từng miểng lạnh thủy tinh

rớt trên môi, làm giá băng cảm nhận

nếu không anh,mùa nào cũng toàn buồn

 

đông hương


MƯỜNG TƯỢNG LẠI

Tôi nhìn nỗi nhớ không tên tuổi

không họ hàng chi với nỗi buồn

chỉ những đêm dài ưa rong ruỗi

âm thầm quanh ngõ cụt yêu thương

*

Mường tượng nỗi niềm con tim lạnh

cái vỏ già nua sắp lở bong

khí sống bao dư mà đem cược

lại nẫu thêm nhiều ...thêm mỏng manh

*

Tôi nhìn năm tháng trên tờ lịch

sao thấy thời gian quay quá mau

cái tuổi trăng tròn chưa đến hẹn

mà Thu đang nhuộm tóc hai màu

*

Phân vân mỗi bước về cư xá

năm học đầu tiên...trong trường đời

cư xá với dăm ba ̣con bạn

đầy tình thắm thiết ...̉chỉ còn tôi

 

đông hương


NỖI BUỒN KHÔNG TỰA


 
Đa đoan chi lắm kiếp ngườ̀i

cho mòn mỏi cả một đời vắng không

trái tim tựa như mùa đông

cầm tay, giá buốt chạm lòng hồng tâm

*

Chảy đi, huyết quản đừng ngừng

chảy đi để thấy mình còn nhựa Thu

đời xuôi đã được 3 mùa

chỉ còn mai nữa ...tạ từ trần gian

*

Đời tôi như gió trên ngàn

như mây trên núi âm thầm, mông mênh

như làn sương sớm lênh đênh

bồng phiêu quanh một cuộc tình khó quên

*

Đa đoan ôm mộng từng đêm

nằm nghe trái cấm rụng trên môi sầu

giấc mơ Hiệp Phố_Trần Châu

chỉ là ngọn thác từ cao đổ về..

. *

Trôi luôn cả những đam mê

đã dành giụm ̣để ngày về thiên nhai.

 

đông hương

CÓ NHỮNG ĐIỀ̀U KHÔNG LÀM RĂNG QUÊN HUẾ

Men theo con nước giòng đời

trở về quê Nội thương lời ru em

cuối tuần lên núi hái sim

đầu tuần xuống phố ,chân ngoan trường đời

*

Tuổi nào còn lại hôm nay

tuổi ngây thơ đã thôn Đoài... từ lâu

ôi Đồng Khánh, thầy , bạn đâu

nửa đời lưu lạc trời Âu...quên dần

*

Trên vai gánh nhớ ngàn cân

Mệ, Ôn Bà...cõi vĩnh hằng bao năm

những lần lội lụt Kim Long

ghé thăm Bầu Vá, Huyền Trân* dấu mờ

*

Con đường đất đỏ ngày mô

bị thay tên mới...chừ Bùi Thị Xuân

*

Trường Tiền còn dấu vết chân

những Kinh Kha Việt áo bông hoa rừng

Lính về,Huế vui dăm hôm

Lính đi,để lại nỗi buồn... thiên thu

*

Nguyệt Biều , tháng hè tuổi thơ

rủ bạn bắt bướm, tối chờ Mệ ru

thời ô mai thật vô tư

làm chi còn nữa, hao hư ...phai dần

  *

Bạn bè tôi, bà Nội thương

chết trong biến cố Mậu Thân, đau lòng

mỗi lần về, ghé Huế thăm

dù không muốn khóc, khoé rưng mặn đầy  

***

Lính chừ biết còn những ai

và người đã ngự tim tôi mãn đời

***

Men theo giòng nhớ một thời

tim chìm lỉm giữa tơi bời nhớ thương

 

đông hương

*Đường Huyền Trân Công Chúa


CHUYẾN MÉTRO CUỐI

Muộn rồi, chiều lại nhiều mưa

không gian khẳm ướt , gió mùa Autan

thành phố tôi, Thành Phố Hồng

nghiêng nghiêng soi bóng trong giòng Garonne

*

Đàn chim trốn gió công viên

nhưng mưa cứ việc man miên vô tình

tôi vào quán cũ, ngồi xem

những bong bóng nước sắp hàng theo nhau

*

Muộn rồi, tối đã xuống sâu

đường về xa lắm, mưa mau...chân chùn

trong mưa ngõ về hút hun

bước mình như cũng vô hồn nhẩn nha

*

Chuyến métro cuối về nhà

chỉ tôi với một cụ già buồn hiu.

 

đông hương


CHỢT HÔM NAY CÓ AI VỪA NHẮC LẠI...


Lâu ngày quên mất màu hoa tím
cả tuổi chờ mai mau đến rằm
cái tuổi bỗng dưng mê Lính Chiến
áo trận bông rừng...xa thẳm thăm
*
Cái tuổi mộng mơ chừ biền biệt
dấu chân Lính ...nhàn nhạt bóng giày
vai nặng ba lô...một trời tiếc
răng mình ngày nớ ...sợ chạm tay
*
Ác thiệt, đóng quân chi vài bữa
rồi nhổ trại đi...để người ta
và cả kinh thành như bị lửa
đốt rụi tàn tim Huế...còn chi
*
Răng đến rồi đi, quên, để lại
ánh mắt chiều xưa ...lịm cả hồn
của Huế, của Hương... đeo đuổi mãi
chắc cả đời tim nhịp thất thường
 
****
Hôm ni có kẻ ngồi, vui miệng
kể chuyện ngày xưa...Lính, chiến trường
Huế bỗng giật mình:_Tên người cũ
còn sống, xa mình một đại dương
*
Trên ngọn bằng lăng, bông nở tím
làn gió thổi ngang...môi thì thầm
tự nhiên tiếng Sát từ ...sâu kín
quay quắt tâm hồn Huế chẳng ngưng
*
Từ đó trong khung trời viễn xứ
 đặc biệt mùi hương áo bông rừng
trên tóc hai màu thơm chùm kết
vẫn làm trăn trở mỗi giấc đêm


đông hương

CHO MỘT TINH CẦU

Chỉ là một mảnh thời gian
của đêm, của cả họ hàng hư vô
loay hoay hàn gắn hai bờ
đường trăng hang, lổ, thiển thô trọn mùa
*
Đông hàn lạnh, tuyết đong đưa
Thu vàng trụi lá, lưa thưa chim về
Hạ hồng, nắng vỡ...hôn mê
mùa Xuân biếc lộc, bướm chê vỏ tằm
*
Còn tim như thể lạnh lùng
vẩn vơ gõ nhịp, phân trần nọ kia
nẫu tôi, cảm xúc chai lì
vô tư ngũ giác, tứ chi không hồn
*
Lưng chừng cảm tưởng cô đơn
bao vây quanh khoé, lăn tròn giọt châu
ngăn môi, sợ vỡ tinh cầu
thành trăm mảnh vụn tình đầu dễ thương

đông hương


MÙI HƯƠNG ÁO TRẬN TRĨU SẦU TIM TÔI


Xứ người, nhìn lại đời mình
giữa lòng ̣đất lạ mì̀nh không là gì
nhịp tim về, nhịp tim đi
hoà tôi vào với lá di chúc buồn
*
Mị hoài chỉ vẫn cô đơn
cái thao thức lại viễn tầm cố hương
thấy nguyên tâm trạng linh hồn
loay hoay tìm gió Trường Sơn, niệm hoài
*
[ Thân xưa một bóng trang đài
một tôn nữ Huế, giờ này lưu vong
thử mình đỏm dáng một hôm
hoá thành hình ảnh công nương có còn... ]
*
Ôi, ta chỉ là làn hương
bóng mây ngày nắng che đường Người qua
con đường ngày ấy thiết tha
chiếc hôn Lính Trận đơm hoa vườn hồn
*
Không nhiều ngày đến đóng quân
khi đi để lại vương buồn tim ngoan
Mũ Nâu, Cọp 3 đầu rằn
mùi hương áo trận chưa tàn trên môi
*
Nhìn đêm hoà bóng trăng soi
lâng lâng một nỗi nhớ người Lính xưa
trời Tây vần vũ cơn mưa
đưa tôi về lại Đakto...Đồng Xoài
*
Bao năm dài đã qua đời
chiến trường An Lộc, Ngọc Hồi...Tṛi Thiên
Kontum, Quảng Tṛi, Khe Sanh...
mỗi lần nhớ lại, nghe tim trĩu sầu

đông hương 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét