Trong
một thoáng, nắng hanh vàng cỏ nội,
Ta ngập ngừng không
dám bước chân mau.
Cành trinh nữ còn thẹn
thùng, bối rối,
Lá sơ khai chưa biết
thú thương đau.
Anh khe khẽ hát ru em
vào mộng,.
Gió êm đềm ve vuốt
tóc mây bay.
Trong đắm đuối anh nồng
nàn cúi xuống
Uống môi hồng đang
chan chứa men say.
Đôi mắt ướt long lanh
niềm hoan lạc,
Bờ vai gầy còn run rẩy
đê mê,
Những ngón tay đan
vào nhau, xiết chặt,
Từ thâm sâu, tình yêu
bỗng tràn trề.
Vòng ngực ấm đã căng
tròn mộng đẹp,
Trái tim thơ vừa trổi
nhịp mê cuồng,
Hờn trinh nữ thôi
không còn khép nép,
Những e dè em đã lỏng
tay buông!
Tình tha thiết dâng đầy
hương mật ngọt,
Cánh băng trinh hé mở
đón duyên đầu.
Trong mê đắm, em rùng
mình ngây ngất,
Rất êm đềm, em nếm
thú thương đau!
MÙI QUÝ BỒNG
(trích trong thi tập
Mong Manh)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét