Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2018

Ban-Mê-Thuột - Thơ Trần Quốc Bảo



Ban-Mê-Thuột,
Thị xã buồn muôn thuở, tỉnh Darlac
Buôn, Làng rải rác trên các sườn đồi
Vùng cao nguyên đất đỏ

Vài con phố nhỏ quanh co
Nơi đây, cò gáy khỉ ho, nghèo nàn!
Nhưng dân tình sống bình an
Nương khoai, dãy sắn, chẳng than van nửa lời

Buổi sáng mù trời, che khuất núi Chư-Prong      
Vang tiếng chuông nhà thờ Phú-Long báo thức
Buổi chiều, gió thoảng hương hoa rừng thơm phức
Tràng mõ chùa Dược-Sư, hư thực nhặt khoan

Phi trường Phụng-Dực -  Ngôi chợ Phước-An 
Kinh Thượng gặp nhau hỏi han quí mến 
Nhưng du khách từ phương xa đến, bỡ ngỡ đôi phần
Đàn ông Rhađê đóng khố, phụ nữ Giarai ngực trần

Núi rừng hoang dã, chốn nương thân     
Họ là những thiên thần miền sơn cước
“Nhớ về thác nước Dray-Liên
Mà xem sơn nữ tắm tiên cả bày!”  (*)

. . .   Đó Ban-Mê-Thuột !
Với Buôn-Hô, Lạc Thiện, Dakliu
Trên vùng cao nguyên Trung Viêt
Chốn buồn hiu, mà thiệt dễ thương

Ai ngờ khói lửa chiến trường
Gây nên bao cảnh máu xương nơi này
Mất Quê Hương khởi tự đây
Ban-Mê-Thuột hỡi ! Đắng cay vô cùng !!!

Mất em, ta mất xứ Trung
Mất theo tất cả bốn Vùng miền Nam!
Cuối cùng … buông súng … tan hàng!
Nỗi buồn muôn thuở, ta mang trọn đời
Ban-Mê-Thuột! … Sơn nữ ơi!
Mũi tên đâm suốt tim người chiến binh !!!

           Trần Quốc Bảo
                Richmond, Virginia
         Địa chỉ điện thư của Tác Giả:
             quocbao_30@yahoo.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét