Thứ Hai, 27 tháng 1, 2020

Đêm Giao Thừa Buồn 7/19/2015 Thơ Phương Lan


Có phải con về trong giấc mơ
Khiến mẹ mừng vui mắt lệ mờ
Nhưng đêm chưa tàn, mộng đã vỡ
Giật mình tỉnh giấc vẫn bơ vơ

Trong ký ức phai mờ
Hình ảnh lũ cháu thơ vẫn hiện
Lòng mẹ quặn đau khi nghĩ đến
Phút cuối cùng vĩnh biệt những người thân

Sao con không tới? dù chỉ một lần
Để mẹ đi khỏi bận tâm ray rứt
Tự lâu rồi mẹ vẫn hằng ao ước
Chiều cuối năm được về mái nhà xưa

Cùng con cháu, mẹ vui đón giao thừa
Một lần thôi cho thoả lòng mong nhớ
Bao năm qua mẹ vẫn ngồi tựa cửa
Chờ mong con, mẹ thầm đếm từng giờ

Tiếng bước chân cũng làm mẹ mừng rỡ
Rồi thất vọng, mẹ lại buồn ngẩn ngơ
Màn đêm buông càng tăng thêm nỗi nhớ
Hành lang vắng hắt hiu ánh đèn mờ

Chắc con quên những lời hẹn vu vơ?
Nhưng mẹ nhớ nằm lòng lời con hứa
Tự nhủ thầm cố chờ thêm chút nữa
Mẹ chờ hoài cho tới giờ phút cuối

Những cơn đau làm tim mẹ buốt nhói
Mẹ rùng mình nhắm mắt tay buông xuôi
Phút lâm chung không có lấy một người
Tiễn đưa mẹ đi về miền chín suối

Trút hơi tàn sau cơn dài hấp hối
Mẹ âm thầm ra đi trong đơn côi
Quanh mình mẹ vẫn chỉ là bóng tối
Ôi! con cháu mẹ giờ đâu cả rồi?

Phương Lan.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét