Thứ Ba, 19 tháng 1, 2021

THẾ GIỚI NGÀY XƯA - Thơ Đông Hương Tôn Nữ

 

Thế giới của nhau dù khó gặp
 thật gần và ngoài thật rất xa
 hai bờ giới tuyến là trời, đất
 ngày, đêm hai điểm hẹn bao la
 *
 Nơi chốn em... hầu... toàn sương khói
 thời gian không định nỗi tháng ngày
 từng mỗi cơn mơ dài vời vợi
 còn chỉ lặng yên qua lại thôi
 
*
 Em vớt vát thêm vài giây phút
 thuở nào trong trí nhớ trẻ trung
 bóng ma tri kỷ chừ hun hút
 chỉ tội em mừng hụt... rồi buồn
 
  đông hương

MỘT MUÀ MƯA VỪA QUA
  
Buổi tối ngoài trời thầm thì nhạc mưa 
bầy chim sẻ loay hoay tìm tổ cũ
cành cuối Thu guộc gầy và tróc vỏ
lạnh những giọt mùa rơi xuống, đong đưa
 
*
 Tôi mặc ấm, ra hiên nhìn mưa đổ
 cái lạnh không Người sao ấm được thân
 phía trước mặt mình, xa xa núi trắng
 nằm im ...sợ trời tuyết xuống đóng băng
 
*
 Tôi cóng hai tay, thèm mơ chút ấm
 rèm mi cũng buồn, hai khoé không ngoan
 vài hạt long lanh chạy dài má... chậm
 cái nhớ tăng dần quay quắt...lang thang
 
*
 Một muà mưa qua, lạnh đầy con phố
 trên ngọn đèn vàng dẫy chết phù du
 chợt thấy trong tôi có gì đã vỡ
 tím mảnh tâm hồn , rạn nứt tâm tư
 
 đông hương

MƯA THU 

 
Mưa Thu lạnh hơn lập đông
 chảy dài, nhũn lá cuối cùng trên cây
 gió về huà đuổi mây bay
 và tôi đuổi đám buồn lay lất chờ
 *
 Chấm nhanh ngón với giọ̣t mưa
 trên thềm. Con chữ hầu như bùi ngùi
 vu vơ, ồ lạ̣...tên Người
 từ trong trí nhớ niệm hoài ẩn sâu
 
*
 Cây tâm, cành trĩu trái sầu
 vẫn chưa đủ chín,thiếu màu, thiếu hương
 chờ thêm ngày nữa lịm vàng
 rơi trên đất ái trong vườn tim tôi
 
*
 Trời mưa nặng trĩu nhớ Người
 trên mi ngoan ủ... một vài hạt sương
 
 đông hương

TUỔI NGÀY XƯA


 Tuổi tròn mười tám hai mươi
 sao thơ như mới lên mười mà thôi
 tiếng sầu mới giáp thôi nôi
 ngón rong trên phím tên người dấu yêu
 
*
 Tuổi tròn thơ ấu về chiều
 thời gian dài lắm, tiêu điều tháng năm
 tóc đen bời rối vai trần
 sợi gầy nghiêng xuống trên lưng trăng tàn
 
*
 Đời tôi như giấ́c mị hoang
 khuya ưa thao thức tì̀m vần cho thơ
 mộng du vào cõi hư vô
 nhưng không còn nữa đường xưa...và Người
 
*
 Tuổi tròn mười tám hai mươi
 chừ đang bụi phủ cuối rồi ...Người đâu?
 
 đông hương

BÓNG CUỘC ĐỜI MÌNH

 
 Lang thang vào cõi mênh mông
 cái nhìn lạ lẫm vô hồn không vui
 tôi như chiếc bóng cuộc đời
 gót in trên bụi phủ rơi cao tầng
 
*
 Lang thang trong cõi phù vân
 nghe từng bước nhẹ lâng lâng in đường
 tôi nhìn bóng tôi chao nghiêng
 chênh vênh sa mạc cát thiên thu vàng
 
*
 Lang thang giữa biển sóng cuồng
 tôi chìm sâu tuốt đáy hồn đạ̣i dương
 ở đây là chốn xa trần
 rêu rong phủ kín, níu chân vô thường
 
*
 Lang thang về hướng con đường
 ngôi vườn tri kỷ cây tình mọc hoang
 tôi ngồi ôm cội gốc quen
 miên man để nhớ không ngoan phiêu bồng...
 
 đông hương

KHÓI SƯƠNG

 
 Và đời cũng khó sống thay
 b̀́ôn mùa trầm lặng chỉ say niệm hoài
 tâm hồn như bỗng bỗng bay
 lâng lâng giữa một biển đầy khói sương
 
*
 Xa xa bóng một con đường
 dấu chân thương cũ vương trên cỏ bồng
 chợt từng nỗi nhớ cao vươn
 mỗi ngày mỗi đậm trong hồng tâm tôi
 
*
 Khói sương lãng đãng quanh trời
 tôi bâng khuâng mãi...chiều nay...và còn
 tôi đành giữ kín sâu tâm 
nụ hôn dĩ vãng Người trồng nâm xưa
 
 đông hương
 
PHẢI CHI MÌNH LÀ KHÓI MÂY

 
 Ngắm giòng chảy của thời gian vô định
 chút phân vân hoài cổ bóng tâm hồn
 tôi ưa đứng, thích mình là pho tượng
 trong công viên , một phiến đá biết buồn
 
*
 Có những lúc cảm tim nằm bất động
 tôi hỏi tôi...cảm xúc cũ rơi đâu
 rồi ray rứt nghiêng chao trong khoảng trống
 tìm dư hương ngày mới bước vào yêu
 
*
 Phải chi tôi là khói mây hồ hải
 bay muôn phương tìm chút ít thoả lòng
 chỉ sợ gió thổi văng làm tan rã
 thành những sợi buồn rơi trong mênh mông
 
*
 Con bà nó, nhắm nghiền hai đồng tử
 mơ lại thời mình là một hồn thơ
 từng lung linh trong Hồn Thơ Viễn Xứ
 nhận cảm rưng hồ giọt mặn...vỡ bờ
 
đông hương

TÔI ...LIÊU TRAI MỘT ĐÊM TRĂNG CUỐI MÙA

 
Chỉ còn lại những ngày xưa
 mở toang cánh cửa mơ hồ có anh
 lắng nghe gió lạnh qua mành
 sau lưng, song sắt mênh mang một niềm..
 
. *
 Chào từng phút chốc dễ thương
 trên tầng phím nhớ, nỗi buồn rụng rơi
 ngòi rong tiện tặn tên Người
 sợ mai cô quạnh trên mười ngón tay
 
*
 Long lanh đồng tử hình hài
 của hương dư vị một trời vấn vương
 lang thang tuyết nhẹ trắng đường
 vòng tay, nhắm mắt nhớ vườn thiên nhai
 
*
 Đã thiên thu, cọng một ngày
 âm thầm quên _nhớ nặng vai miên trường
 tâm hồn chưa tuổi tròn trăng
 hồn thơ..thích thú tròn lăn dị thường
 
*
 Lăn tăn đợt sóng từ trường
 loang xa...tan rã trong vườn cố nhân
 chỉ là như thoáng mong manh
 tôi...liêu trai m̀ột đêm trăng cuối mùa
 
 đông hương



NHẮN GIÙM NHÉ HUẾ
 
 Ai về nhắc Huế giùm em nhé
 nhắn với người xưa đã có lần
 nhảy tàu, ghé thăm kinh đô cũ
 nhìn giòng Hương vỗ sóng lăn tăn...
 
*
 Ngờ mô có một tà áo tím
 trên Trường Tiền gió nhẹ tung bay
 nghiêng vành nón giấu che...răng khễnh
 mở tim cho khách lạ...vào đời
 
*
 Thơ ngắn nhưng cần chi dài quá
 đủ để trời mơ em thiên thu
 giày Saut, áo trận hương rừng núi
 quấn quýt hồn O Huế đến chừ
 
đông hương


PHẢI CHI EM LÀ CƠN MƯA MÙA CUỐI...

 
 Phải chi em là cơn mưa mùa cuối
 tháng mười hai, Huế lạnh cóng tiêu điều
 phùn lả tả như nước mắt hờn dỗi
 anh có về đâu cho hôn khỏi hư hao
 
*
 Thăm Huế chi vài ngày...rồi từ giã
 cho Trường Tiền ôm xa xót niềm đau
 và cùng tận...tiếng còi tàu trở lạ
 Mũ Nâu ơi, tim Huế chợt ghim sầu
 
*
 Gần nửa đời chứ phải mô chốc lát
 tim Huế phùn và lạnh cả thiên thu
 nhớ áo trận màu rừng không hề nhạt
 Biệt Động xa, kinh đô mãi sương mù
 
*
 Ghét Người lắm, bây chừ và miên viễn
 ai dặm ngàn...ai tháp cổ vì mong
 đại dương dài, nghe chăng lời âm vọng
 áo tím xưa tà thất thểu soi giòng
 
 đông hương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét