Người đã đến đời tôi trong khoảnh khắc
Là rong rêu hay bèo bọt phù du
Tôi vẫn biết rồi sẽ là xa cách
Nhưng chim bay và lòng vẫn mịt mù
Người đã hong trái tim buồn lạnh giá
Tưởng đã khô theo gió bụi thời gian
Ngôn ngữ người đem niềm vui nắng hạ
Tuổi hai mươi tôi sống lại trên ngàn
Người là ai tôi bâng khuâng tự hỏi
Rưng rưng buồn mỗi lúc đọc e-mail
Cõi nhân gian sao lắm điều khó hiểu
Đến rồi đi, hờ hững quá bọt bèo
Có những đêm nghe lòng thương quá thể
Sao không cùng một thế kỷ, chuyến đi
Để ngôn ngữ không chỉ là ngôn ngữ
Và hương thơm không chỉ đọng làn mi.
Rừng Gió California 2/2015
Hoàng Lan Chi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét