Thứ Ba, 17 tháng 2, 2015

NGUYỆN CẦU - Thơ Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất


Giữa rừng núi hoang vu
Xuân này nữa trở lại
Là nùa xuân thứ bảy
Ta đón xuân trong tù.
 
Đêm ngày quần quật mịt mù năm tháng
Xuân ngờ đâu thấp thoáng bóng rồi
Như anh chiến sĩ gác rừng mai
Chợt nhớ xuân về nhìn hoa mai nở.
 
Rồi một sớm mùa xuân trời rực đỏ
Đỏ sao rừng rộn rã lối đi
Anh chiến sĩ thuở nào nay còn đó
Chỉ thiếu rừng mai đón xuân về
Em yêu mầu mai vàng rực rỡ
Và em sợ mầu máu loang cánh hoa
Lúc xuân còn hờ hững trôi qua
Trên con đường chúng ta đi: ngã rẽ.
 
Bóng tối đưa rừng vào quạnh quẽ
Đêm trừ tịch leo lét đốm đèn dầu
Nhấp chén trà thả khói thuốc lên cao
Cung đàn tiếng hát đi về đâu lạc lối
Anh cúi đầu nuốt nỗi buồn rười rượi
Ánh sánh nhạt nhoà đôi mắt long lanh
Bàn tay gầy quờ quạng níu không gian
Thả hồn về nơi cuối trời heo hút
Đàn chim mộng chợt bay về ca hót
Ru tình xuân xưa thắm lại vòng tay
Thiếu rượu nồng anh uống cạn đôi môi
Thay pháo nổ anh nghe lời cầu nguyện
Cho xích xiềng thành vòng tay trừu mến
Cho hận thù thành đón nhận bao dung
Cho phản bội thành tha thứ yêu thương
Biến ngục tù thành thiên đường trần thế
Cho bây giờ và muôn đời thế hệ
Một mùa xuân trên quê mẹ nở hoa
Để có bầu sưa ngọt cho trẻ thơ
Người vợ trẻ hết mỏi mòn chờ đợi.
 
Xuân mộng ước là mùa xuân đang tới
Mái đầu bạc bên những mái đầu xanh
Nụ hoa hé nở trên cành
Trăm năm còn có ngày xuân một lần.
 
 
Rừng Vĩnh Phú Bắc Việt
Xuân Nhâm Tuất 1982

Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét