Những mảnh thân đau
đến rã rời
Nhặt cả mảnh không
còn ra nhân dáng
Ngậm ngùi tôi may,
trong lòng đến tả tơi.
Vá lại cuộc đời, vá
lại cuộc đời
Mảnh này từ đâu?
Mảnh cần không có!
Lục lọi, kiếm tìm,
tôi khóc đến thảm thương
Chán! Hay tôi chỉ
cần vá thẳng lại một đường ..
Này kim hàn gắn,
này chỉ thời gian
Vá hộ đời tôi dù
trong giây lát
Nhân dáng còn đâu
tôi cần chi nữa
Mảnh hồn tôi dại,
đã đi hoang ....
Vành Khuyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét