Em đi xa, em biết anh nhớ em
Em còn biết anh nhớ
em nhiều lắm
Làm “người ta” hắc xì
hoài..
Chắc vì anh hay nhắc
Nhắc đến em, anh thầm gọi tên em!
Anh nhớ em nhiều…
nhiều hơn là em nhớ
anh
Em biết thế và nghĩ là như thế…
Nhưng có thể không
anh,
có thật không, làm sao mà so sánh?
Chưa chắc đâu à, nỗi nhớ mầu xanh
Cầu vòng có bẩy mầu
Không chỉ nhớ mầu
xanh bóng bẩy
Em nhớ anh rực rỡ đến
bẩy mầu
Một tuần có bẩy ngày, em nhớ anh hết bẩy
Một tháng ba mươi ngày, nhớ hết cả ba
mươi
Trời nắng nhớ mà trời mưa cũng nhớ
Nỗi nhớ chập chùng, nỗi
nhớ chơi vơi
Từ một đến mười, em nhớ anh mười
Trời có trăng nhớ, trời đầy sao cũng nhớ
Thế cho nên ai nhớ ai hơn nhỉ
Chỉ biết rằng hai ta nhớ nhau ghê
Tình yêu mình sao quá đỗi đam mê
Nên khi xa… mình nhớ nhau hoài hủy
Em đi chơi, mỗi lần
nhìn thấy “thủy”
Nước sông ngòi, thác
đổ, biển cả, suối hồ, mưa…
Lại nhớ anh, em nhớ sáng chiều trưa
Nhớ khi mặt trời lên, khi mặt trời đi ngủ
Nỗi nhớ quá mông mênh, chả biết khi nào đủ
Nhớ ngập lòng, nhớ mòn mõi tim gan
Thật đó mà, em nhớ anh chứa chan
Đi nữa nhé… em đi chơi nữa nhé
Để mà còn có cớ nhớ anh nhe…
Anh đừng nói anh nhớ em sắt se
Anh đừng lo có nhiều người ngấp nghé
Trái tim em chẳng còn
chỗ, e dè!
Như Nguyệt
March 28th,
2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét