Đâu ngờ sông đã cạn dòng
Ghe nằm ngóng đợi nước rong, nước ròng
Hồn ghe rạn nứt cõi lòng
Đâu bờ, đâu bến hỡi dòng phù sa
Tự nghìn năm đã thiết tha
Câu hò đắm đuối sao ta đôi bờ
Câu thương, câu đợi, câu chờ
Cầu xưa nối nhịp mà giờ biệt tăm
Cạn trơ đáy chỗ trăng nằm
Còn đâu bóng nguyệt ngày rằm tháng Giêng
Nước xuôi lặng một chữ thiền
Dẫu trong dẫu đục vẹn nguyên với đời
Chỉ thương sông vắng tiếng ơi...
Đò ghe đợi khách đầy vơi thương hồ
Mai người nước mắt cạn khô
Như đời sông cạn theo vô thường rồi
Ghe buồn nhớ thuở dạt trôi
Nhắn người tứ xứ mặn môi khóc thầm
Như Thương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét