Mấy mươi năm qua rồi trên đất khách
Sao vẫn chưa quên được một quê hương?
Nhìn cánh mai run rẩy đẫm ướt sương
Như giòng lệ trong tim tôi lạnh giá!
Tháng Tư về, gọi hồn sầu đông đá
Như lửa nhen, hâm nóng nỗi nghẹn ngào
Sao vết thương cứ tuôn rỉ máu đào
Không khép miệng dù mũi khâu ngang dọc!
Thâm tâm tôi không hận thù hằn học
Mà buốt đau vì đất nước tan hoang
Cả trời Nam từ đó đã sang trang
Nửa thế kỷ, nhuộm đỏ màu tang tóc?
Tôi vẫn nghe tiếng kêu gào than khóc
Cách đại dương, từ dưới mộ vọng về…
Những chiến sĩ đã trọn vẹn câu thề
Hồn bay bổng, có bình yên trong dạ?
Các anh biết, lần cuối cùng từ tạ
Là đã ngờ vĩnh viễn mất quê cha!?
Tôi thương anh nên càng thấy xót xa
Giọt nước mắt tháng Tư xin tưởng nhớ…
Nhã Giang Thu Tâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét