Thứ Năm, 15 tháng 3, 2018
Thế Thôi - Thơ hoạ Ánh Nguyệt - NVMỹ
Thế Thôi HỌA Thôi Thế
Người chẳng cùng ta chung vì sao Bầu trời lấp lánh những vì sao
Đêm khuya chẳng biết ở phương nào Bốn phương tám hướng biết phương nào?
Mộng đã không cùng chung với mộng Ước nguyện chưa thành nên mơ mộng
Trách gì nhen nhúm chút chiêm bao Tĩnh giấc chiêm bao vẫn là không
Người chẳng cùng ta sao xanh xao Chẳng phải vì ai mới xanh xao
Ngàn phương trời rộng muôn kiếp nào Xác thân vàng vỏ tự kiếp nào
Mưa lòng không ướt mà đau nhói Ngoài trời mưa rét lòng le lói
Ai gắn vào tim một khối sầu Bóng dáng hình ai bước lẽ loi
Sao rớt đêm đêm biết bao lần Sao rớt đêm đêm cả ngàn lần
Thương ai áo bụi dấy phong trần Mà người quân tử vẫn bình chân
Tuốt gươm mà để lòng câm hận Giá gươm bảo mạng theo thời vận
Chỉ lá muôn chiều rơi trước sân Nợ nước thù nhà nặng ngàn cân
Người chẳng cùng ta chút phân thân Mộng lớn mơ nhiều đến phân thân
Chưa đêm ngấn lệ khóc ngại ngần Là gieo sóng gió chẳng ngại ngần
Cho nên tất cả là mơ tưởng... Thôi thì hãy cứ như mơ tưởng…
Trời đất làm sao được ở gần Sầu khổ miên man lắm đoạn trường
Ánh Nguyệt NVMỹ
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét