Cái bữa trời mưa làm em xưa ướt nhẹp
Tóc chảy thành dòng xuống đôi má xuân non
Cái má nhiều phen anh hun lên khét nghẹt
Vẫn cứ đỏ au như trái lựu hồng giòn
Trời mưa ác quá làm em xưa thút thít
Dụi vào ngực anh nhõng nhẽo tiếng giận hờn
Nước mắt trời mưa hay trời mưa nước mắt
Chảy xuống bờ môi anh uống miết cành hông
Nuốt cái môi ngon bớ trời ơi là ngọt
Nước miếng em trào vô cuốn họng anh khô
Trời nắng mưa nào cũng nổi cơn hưng phấn
Sung thiên anh cắn dập dụi cả đôi bờ
Đôi bờ môi ấy giờ trôi xa lăng lắc
Bên lỡ trôi đi mà chẳng thấy bên bồi
Nên anh đứng đây già như cây lá mục
Lòng chẳng sao quên trớt cái nụ hun ngồi.
Lão Hư
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét