Thứ Sáu, 12 tháng 6, 2015

TIẾNG GỌI THẦM - Thơ Huy Văn


Vườn trưa vắng tiếng gọi hè
Sân thưa. Nắng nhạt. Mây che lối về
Mộng lòng còn ấm tình quê
Đã nghe miên viễn hôn mê một đời
Từ cơn bão lửa bên trời
Thuyền neo bến lạ. Người rơi vực trầm
Từng đêm là tiếng gọi thầm
của hồn đơn lạnh, của năm tháng buồn
Tìm nhau trong mộng viễn phương
Đếm bao nỗi nhớ quê hương từng ngày
Trời xa mỏi cánh chim bay
Lạc bầy nhớ tổ, đường mây mịt mùng
Nhìn quanh chỉ thấy vô cùng
Gom sầu phiêu lãng vào chung nỗi niềm
Thời gian như lắng trong tim
Dài thêm mấy nỗi ưu phiền riêng mang
Sông buồn nhớ chuyến đò ngang
Tôi buồn nhớ cánh hoa vàng gió lay
Trải lòng vào cuộc tỉnh, say
Giữ trong tim những vắn, dài thâu canh
Cũng mây ôm núi đồi xanh
Cũng sương đọng hạt trên cành ban mai
Mà sao hương nhạt, nắng phai?
Sao hành trang vẫn trên vai...nặng đời?!

HUY VĂN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét