Cao nguyên cây lá chuyển vàng,
Sầu chi Thu đến bàng hoàng rũ đau.
Ta về bóng nắng qua mau,
Nghe tim tan vỡ hằn sâu nỗi buồn,
Hàng cây lối cũ sầu tuôn,
Còn đâu tiếng gọi vấn vương lỡ làng.
Âm thầm nhìn bóng trăng tan,
Gió Thu hiu hắt mộng vàng mong manh.
Tình này nỗi nhớ về anh,
Nợ nhau tiền kiếp vây quanh đôi mình,
Mong sao đường chẳng gập ghềnh,
Trao nhau một chút bồng bềnh lung linh.
Giờ đây người đã lặng thinh,
Đời còn tri kỷ sợi tình chia hai.
Theo dòng đành phải mượn vay.
Tình xưa đâu đã nhạt phai hỡi người!
Hồ Triều Lam
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét