Thấp thoáng đằng kia dáng hao hao
Tựa người yêu dấu thuở xa nào
Tròn mắt trân nhìn quên cả chớp
Trong vùng tranh sáng, nhạc xôn xao
Chợt thấy đời như nổi cơn giông
Mà nghe khoan khoái tự cung lòng
Không dám tỏ tường hư hay thực
Chỉ biết tim hồi hộp đứng trông
Nhói buốt trong hồn chút thương đau
Bốn mươi năm cách biệt quá lâu
Biết có còn không rung động cũ
Sao mắt kia vương vấn nét sầu
Bốn mắt gặp nhau nói gì hơn
Môi thắm năm xưa đã nhuốm buồn
Cầm tay nhớ Noel ngày cũ
Áp nhẹ lòng nhau: “Hạnh phúc không?”
Ó Biển 227 LC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét