Thứ Ba, 11 tháng 4, 2017

Hồi Tưởng - Thơ Dư Thị Diễm Buồn





















Ngày hôm đó oán hờn loang khắp chốn
Trời u buồn, mây xám phủ màu tang
Sáng ba mươi vang tiếng gọi tan hàng
Tháng tư đen, năm bảy lăm, Ất Mão!

Bao thống khổ giáng nghìn cân tàn bạo
Trên đảo Guam người di tản héo xào
Nơi tù đày uất nghẹn nỗi niềm đau
Kẻ chiến bại như lá rơi... chiều tím


Trại cải tạo chốn rừng sâu ác hiểm
Bắc Việt, Trảng Bàng, Tiên Lãnh, Năm Căn...
Tẩy não tâm linh, lao động nhọc nhằn
Cái chết cận kề đường tơ kẽ tóc

Chí cả đời trai một thời ngang dọc
Chiến Sĩ Dù... lả lướt gió cùng mây
Sáng Pleiku, chiều Trà Nóc, Phú Bài
Hồn phơi phới theo không gian mở rộng


Rồi những lúc cánh đại bàng nghiêng động
Đạn pháo nộ cuồng như xé khung trời
Ôi những đêm vàng úa hỏa châu rơi
Bóng thần chết rình chờ trong sương lạnh

Anh ngửa mặt nhìn thiên nhiên kiêu hãnh
Ngạo nghễ tung trời, cánh sắt lượn bay
Lướt gió ngàn, lơ lửng giữa từng mây
Giương cánh rộng giữa trời xanh bát ngát


Cầu vòng ngũ sắc, ngân hà bàng bạc
Xé gió ngàn thử thách với không gian
Chọc thủng mây uy dũng cánh đại bàng
Yêu đời lính, anh yêu vùng không phận

Tổ Quốc cho anh niềm vui và lẽ sống
Muốn diệt anh, giặc diệt cả con tim
Nay sa cơ bị giam chốn sà lim...
Dù thân bại, vẫn một lòng cương quyết


Tháng tư đen, máu ghi trang sử Việt
Chí tang bồng hồ thỉ những chàng trai
Các anh nghĩ gì thế hệ tương lai?
Cướp nước Việt, hiến dâng cộng sản?


Dư Thị Diễm Buồn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét