Thứ Bảy, 1 tháng 4, 2017

Tinh Yêu - Thơ Nguyệt-Emxưa




Anh biết gì về con bé!
Tuổi thơ oằn hoang dại
Cái buổi ban đầu chiến chinh
Đi lượm vỏ đạn
Vừa bay ra khỏi lòng súng
Của người lính Điạ Phương
Màu đồng sáng choé nóng hổi
Anh biết gì về bé!
Tìm thuốc pháo đại bác
 Lén đốt ở góc hè
Mùi thuốc súng cay nồng
Sáng rực, thiêu rụi hàng mi cong hoang dại
Tóc bé ngã màu vàng khét lẹt mùi nắng gió
Anh biết gì về nhỏ!
Bơi như con rái cá
Suốt cả buổi chiều dầm mình như trâu nước
Con bé thích con sông hơn ở nhà
thích các loài hoa
Mà ngày nào cũng hái về xả rác

Con bé hoang như những thằng con trai 
Hái trái cây hàng xóm
Trèo bắt chim trên cành cao chót vót
Anh biết gì nhiều về tuổi thơ của bé chứ!
Nó hoang dại đôi mắt từ cái thuở mới biết bò
Trời sinh ra thế!
Rồi một ngày nó khóc như mưa
Khóc hơn bao giờ hết
Anh của nó người ta bắt đi biệt tích
Nó chưa biết hận thù
Chưa biết chiến tranh
Dù đạn bay xèo xèo cắm phập vào tường nhà xoẹt xoẹt
Cha nó đào hầm trốn đạn
Nó hít mùi đất sặc sụa
Đôi mắt hoang dại nhắm nghiền 
Nó nhớ thương anh nó
Khóc từng đêm trước khi đi vào giấc ngủ
Miền quê đầy khói lửa
Nhưng bé vẫn lớn dần
Đôi mắt bé đong đầy hoang dại.

Anh biết gì về bé!
Đôi chân sáo đến trường
Bạn bè chia nhau chơi u mọi
Huênh hoang giữa nắng trưa, gió nồm
Nó chẳng cần chi nữa
Nó buồn rười rượi
Đôi mắt như thiêu rụi hoa lá cành
U buồn như dòng sông mùa khô hạn
***
 Tuổi mười tám
Thênh thang
Tà áo lụa
Vẫn con mắt thiêu rụi và hoang dại
Cái trán lì như sân bay giả chiến
Đôi môi cong cớn 
Ghét đến tê người
Anh biết bé tuổi mười tám
Nàng như lột xác
Thành nàng tiên sống nơi thành thị
Nhưng nàng luôn khao khát trở lại tuổi thơ
Bên dòng sông thơ mộng
Nhìn hoa lộc vừng trôi đỏ
Hoa gạo bên đồi của cha nàng bay thơm ngát
Một vùng quê
Thanh bình 
Chưa có chiến chinh
Đồi sim tím và gió chiều miên man
Trên những cánh đồng đầy nắng vàng và gió
Anh biết nàng từ đó!
Cô nữ sinh
Có đôi mắt thiêu rụi trái tim mình
Lần đầu tiên nhìn thấy
Anh yêu đôi mắt ấy 
Đôi môi cong cớn
Cái vầng trán lì đến dễ ghét
Anh yêu bé cười như dâng hương mùa luá chín
Anh yêu bé thênh thang một khung trời hoang dại
Đầy hoa sim bình yên trong nắng mới
Anh yêu bé có đôi chân dài khiêu gợi dục tình
Mà cha ông thường nói...
Thế mới biết tuổi trăng tròn
Phơi phới
Anh yêu bé còn mang cả miền hoang dã đến đô thành
Đời trai chinh chiến
Yêu để mà yêu, thế thôi
Hẹn ước gì cho ngày mai nhỉ!
Nhưng nàng như chưa hề biết yêu
Nàng vô tư, thơ ngây như hoa dại
Anh biết rồi bé ạ
Nhưng anh vẫn muốn bé là của anh
Dẫu ngày mai viên đạn quân thù bắn thủng tim
Anh muốn dành riêng bé trong tâm hồn của chàng trai
Trên vai người lính chiến gánh nặng sơn hà
Em biết gì về anh không bé!
Con tim mới biết yêu lần đầu
Vì đôi mắt hoang dại của bé
Đã thiêu chột đời trai
***
Ngày tàn binh lửa
Anh ra khỏi nhà tù
Về tìm bé
Bé đã sang ngang
Sụp đổ cả trời và giông bão
Anh cứ mơ về bé 
Đôi mắt hoang dại thuở nào
Làm anh điên đảo những vần thơ nhuộm màu thuốc súng
Anh chép cho bé ngàn lần (yêu em)
***
Ba mươi năm sau gặp nhau ở sân ga
Anh không còn nhớ 
Bé ngày xưa trở thành thiếu phụ tròn đầy
Anh ráng moi trong ký ức để hình dung mà chẳng ra được bé
Còn cô nàng đã nhìn ra anh với bộ râu quai nón lin lỉn
Anh không nhớ em sao!
Nàng thốt lên và nụ cười làm điếng hồn anh 
Moi tìm trong trí nhớ
Anh đầu hàng tất cả
Thời gian quá dài đã làm bé không còn như xưa
***

Giờ đây nàng nơi phương trời thăm thẳm
Anh muốn là mây bay đến chân trời nào đấy!
Có hình bóng, mắt môi em hoang dại
hay anh là muôn trùng con sóng
Nàng là con thuyền viễn phương
Cho đêm đêm gió về sóng vỗ bên mạn thuyền đầy lãng mạn
Anh chỉ nhớ em của ngày xưa, tuổi đôi mươi trong sáng
Em mang đi tất cả
Miền hoang dại của thảo nguyên xanh
Đời anh con hươu sầu vạn cổ
Cứ nhón gót đi tìm lá xanh trên cao vời vợi
Thảo nguyên bình yên của đời anh xa vạn ngàn thiên lý
Anh vẫn giữ hình bóng em đến hết cuộc đời
Ôi đôi mắt hoang dại của anh!

    Tặng anh NĐS

     Nguyệt-EmXưa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét