Đã bao năm cách xa vườn cũ,
Tháng Tư nào cứ ngỡ hôm qua.
Niềm đau nào có phôi pha,
Đất trời sầu thảm lệ nhòa biệt ly.
Bỏ đất nước người đi ruột thắt,
Trời tự do giá đắc khôn cùng.
Biển khơi sóng cả hãi hùng,
Đáy mồ bao kẻ, lạnh lùng trùng dương!
Đời lử thứ sầu thương trăm mối,
Khách quê người bao nỗi đắng cay.
Soi gương thấy thẹn mặt mày,
Lòng quê dằn vặt những ngày rớt rơi.
Có những lúc rã rời ngao ngán,
Mảnh hồn say chếnh choáng đêm thâu.
Thời gian phờ phạc tóc râu,
Quê hương đổi chủ rầu rầu đỗ quyên !
Gượng cười khan để quên sầu hận,
Tháng Tư về ngơ ngẩn hồn ta.
Nghẹn ngào trong bản du ca,
Những mong mầu nhiệm nước nhà đổi thay.
Mailoc
4-06-17
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét