Cảm đề tác phẩm “Cát Bụi”
Của nhiếp ảnh gia Nguyễn Ngọc Hạnh
Nhân bác triển lãm ảnh ở Thành Phố Gió Chicago, năm 2000
DTDB
Tôi quen anh trong quân trường Thủ Đức
Hai đứa cận kề, giường dưới giường trên
Anh chôn nhau cắt rúng ở Hưng Yên
Phải bỏ xứ từ Bắc Nam chia cắt
Lúc di cư cha anh bị giặc bắt
Chẳng tin về, sống chết biết ra sao?
DNhắc chuyện xưa mẹ nức nở nghẹn ngào
Buổi tái hợp, vẫn còn xa vời vợi
Ra đơn vị, anh về miền Đồng Hới
Tôi toán quân Biệt Kích sống tung hoành
Khi Đồng Xoài, lúc Chương Thiện, Khe Sanh
Sáng Giồng Trôm, chiều Bà Bèo, Long Định
Tình chiến hữu làm đẹp tâm hồn lính
Vui bất ngờ có lần gặp lại anh
Khi quân về quét giặc ở Phước Thành
Vùng xôi đậu, chiến khu Đ của địch
Đêm tao ngộ, hàn huyên chưa thỏa thích
Pháo giặc bừa, bao đồng đội thương vong
Anh cõng tôi vượt mìn, bẫy, hầm chông
Ra quốc lộ, chờ trực thăng vận chuyển
Ngày tháng dài dưỡng thương quân y viện
Tôi gẫm đời như tơ nắng mong manh
Mạng sống lung lay trên nước chiến tranh
Lòng ái quốc mới thật là vĩnh cữu…
Dạ trung kiên tự bao đời hiện hữu
Tạo cho người tiết tháo đẹp vô biên
Yêu nước, thương nòi, đọc sách thánh hiền
Ơn người trước sáng ngời lòng dũng cảm
Rời bệnh viện, tôi ra miền Thạch Hãn
Bước chinh nhân đường bôn tập cheo leo
Khi dừng chân cắm trại dưới chân đèo
Khi giải nắng vượt qua vùng cát trắng
Anh ngã gục giữa một chiều tắt nắng!
Khi lọt vòng Tam Giác Sắt miền Đông
Vợ của anh không tìm được xác chồng
Vẫn tưởng niệm quấn vành khăn tang trắng
Hai năm sau, trong tình cờ cay đắng
Tôi gặp anh không trọn vẹn hình hài
Máu thịt khô còn bám tấm thẻ bài
Tên họ với số quân còn rõ nét!
Anh nằm đó, trải mưa dầm gió rét!
Thịt rả tan ngấm đất, bón cây lành
Cho hoa tươi, cho chồi lá thêm xanh
Xin cầu nguyện anh về miền vĩnh độ
Ở nơi đó không hận thù, thống khổ
Có mùa xuân vĩnh viễn đẹp huy hoàng
Có tình thương và hạnh phúc miên man
Hoa nhân ái trong lòng người nở rộ...
Khắc bia cây, đá chất thành nấm mộ
Nén hương lòng âm ỉ thắp tim tôi
Nhớ mắt anh ngày mãn khóa sáng ngời
Thao trường vọng lời: “Trừ gian diệt bạo!”
Anh nằm đó hay bên giòng Nhật Tảo
Dưới Trường Sơn hay nhánh cuối Cửu Long
Ải Địa Đầu, vùng Cực Bắc Phước Long
Đâu đâu cũng vẫn trong lòng đất Việt
Tôi giở nón, nổ súng chào giã biệt
Bước quân hành mong ta được bên nhau
Đường đấu tranh gian khổ, tôi tự hào
Có hồn phách anh linh người chiến hữu
DƯ THỊ DIỄM BUỒN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét