Có lẽ hồn tôi trót dại khờ
Như hàng dừa cao hát vu vơ
Theo gió triều lên rì rào vỗ
Để lại rêu xanh cọng buồn khô .
Có lẽ nên tôi hoá kiếp sò
Rút vào thân võ chẳng so đo
Đâu lời thương mến đâu gian dối
Lòng người sâu cạn biết sao dò .
Có lẽ chữ tình như cơn gió
Thoắt đến rồi đi thật tình cờ
Và chiếc thuyền con neo bến cũ
Mà người biền biệt nẻo hư vô .
Có lẽ sóng xô lòng biển cả
Chữ tình vật vã giữa trùng khơi
Bảo to sóng nhỏ làm sao biết
Yêu thương giận ghét chẳng thành lời .
Rồi thì mặc gió , mưa mặc mưa
Chuyện đời nhân thế nói sao vừa
Tĩnh lặng hồn tôi theo ngọn gió
Hạt bụi dương trần , có lẽ thôi !
Ngọc Quyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét