Thứ Sáu, 1 tháng 9, 2017

NHỚ THƯƠNG U-MINH - Thơ Du Thị Diễm Buồn


Đêm Tân Uyên thương câu hò Cái Nứa
Cơm lửa rơm, cá kho nghệ vàng tươi
Tháng mười một trắng cành bông so đũa
Cuống mật ngọt ngào đượm thắm bờ môi


Qua Xẻo Muồng nhớ thuốc rê giấy quyến
Chòi lá sơ sài gió tạt mưa xuyên
Thôn xóm tiêu điều trong cơn chinh chiến
Trời tối thui đơm đớm rộ lên đèn


Về Cần Thơ, ghé thăm ngôi trường cũ
Phan Thanh Giản còn loang vết đạn bom
Sân trường lớp học con đường tình sử
Ngày xanh ơi, những kỷ niệm vui buồn


Đường về ngoại sình lầy mưa sùi sụt
Hồn trũng buồn theo vết tích quê hương
Đón đưa em cổng trường Nông Lâm Súc
Học trò nghèo không giữ được người thương


Sáng Cham-pa, chiều Ya-li, Ái Tử…
Khuya trăng lên, thôn Hòa Hảo êm đềm
Tiếng kinh kệ đưa vào hồn cô lữ
Chợt rời xa những lo lắng muộn phiền


Châu Đốc, Vĩnh Bình, Khe Xanh, Đồng Tháp...
Lội nước quá lưng, rừng, núi... cheo leo
Nắng cháy da dưỡng quân chiều Đá Bạc...
Suối trong veo bát ngát uốn chân đèo


Trời rựng sáng quân về U Minh Thượng
Trú chân “Sư Đoàn Hai Mốt” bản doanh
Mưa nhiệt đới, mây âm u tám hướng
Trùm Pon-sô, màn đen phủ xây thành


Bên nước đục ngọt, bên trong lờ lợ
Bao hiểm nguy đời lính chiến phong sương
Hành trang nặng ba-lô niềm thương nhớ!
Phép thường niên là mơ ước bình thường


Bốn Vùng Chiến Thuật bôn ba xuôi ngược
Yêu quê mình, yêu đời lính bộ binh…
Chiều U Minh con vắt, rừng tràm, đước...
Ôi cố hương, sao quằn nặng thâm tình!


DƯ THỊ DIỄM BUỒN

Kính tặng anh lính chiến VNCH 
và phu quân tôi
 SĐ21/BB “Sét Miền Tây” 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét