Nắng chiều đã nhạt cuối chân mây
Cánh én về đâu thuở lạc bầy
Lá vàng rơi rụng mùa thu trước
Ngày tháng dần qua như gió bay
Sầu tư một mối còn vương vấn
Cơn gió heo may thấy chạnh lòng
Hai phương trời đó xa biền biệt
Để chút tình ai cách núi sông
Chuyện ngày xưa ấy như tiền kiếp
Mà lòng còn tưởng mới hôm nao
Thuở bên nhau một vầng trăng tỏ
Lặng lẽ người đi, lặng nỗi sầu
Chớp bể mưa nguồn cơn bão tố
Đời là những giọt đắng thương đau
Hơi thở thời gian như lắng đọng
Chút hương ngày ấy vẫn mai sau
Ai đứng bên bờ xa bóng nhỏ
Dòng sông ngày cũ vẫn đinh ninh
Một đời thôi đã đành xa cách
Tiếc nuối chi hoài lúc tử sinh!
Thu Chi Lệ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét