Thứ Bảy, 30 tháng 9, 2017

HOANG LỘ MÙA THU - Thơ Nguyễn Phan Ngọc An



Thung lũng hoa vàng tiết thu trở lạnh
Nắng hạ hồng đã chấp cánh xa bay
Chỉ còn vấn vương tâm hồn cô quạnh
Mặt trời buồn quyện lấy những tầng mây !

Ta bỗng nhớ quê ta thời nhỏ dại
Dòng Hương Giang hờ hững nước trôi xuôi
Thuyền xôn xao đón đưa người qua lại
Mắt môi cười chan chứa vạn niềm vui...

Rồi chiến chinh đưa người vào hoang lộ
Ðổi ruộng đồng thành hố thẳm đau thương
Ta lớn dần nhìn quê hương nhỏ lệ
Thay nụ cười bằng ánh mắt sầu vương !

Từng lớp trai xa mái trường thân mến
Khoác chinh y vì tổ quốc quê hương
Tuổi thanh xuân vì đâu đành dâng hiến
Ðể chia ly thêm bao cảnh đoạn trường ...

Người ta yêu cũng một chiều tạm biệt
Tiễn người đi mà lệ ứa hai hàng
Ðời phi công vẫn một lòng tha thiết
Với non sông đang phủ một màu tang !

Người ta yêu không về như ước hẹn
Trái sầu đau trùm kín cả hồn hoang
Người ta yêu chôn đời trong lửa đạn
Một chiều thu tan tác giấc mơ vàng ...

Ta giờ đây ngồi ôn bao kỷ niệm
Sầu mênh mang thương nhớ cũng mênh mang
Tóc bạc màu tình cũng đang chết lịm
Sương rơi nhiều ... buồn trắng cả không gian !!!

nguyễn phan ngọc an - thu 2017
www.trangthongocan.blogspot.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét