Đêm nghe giọt mưa rơi.
Nhớ xưa mẹ đang ngồi
Bên ánh đèn khâu áo
Gió len qua khe cửa
Ngoài trời mưa rào rào
Tiếng ểnh ương sầu nảo
Tiếng quốc gọi đêm thâu
Tiếngđàn bầu lãnh lót
Mưa như trút dòng châu
Mấy mùa mưa vắng mẹ
Trống vắng cả khung trời
Con thấy đời quạnh quẻ
Dâng nổi buồn chơi vơi
Mưa đêm nay sầu đời
Mưa rơi rơi lành lạnh
Ánh đèn đường mờ quạnh
Không một bóng người qua
Mưa như ru trong lòng
Miên man giọt tình buồn
Hiu hắt hương cô thôn
Trở về trong ký ức
Mưa như tiếng đàn rung
Tơ vương mấy nhịp chùng
Ngàn xưa còn đâu nữa
Bá Nha đợi Tử Kỳ
Mưa đêm ôi lâm ly
Nước mắt hoen bờ mi
Nhớ ngày thơ bên mẹ
Nhớ tuổi vừa xuân thì
Mưa đưa về
kỷ niệm
Từng nổi nhớ tràn trề
Tưởng như dòng nước cuốn
Ôi! Chìm
vào cơn mê
Mưa ơi mưa! Đang về
Có trôi đi thương nhớ
Có trôi tình ly biệt
Để còn vương tình quê
Mưa đang rơi hạt buồn
Trôi trên viả hè vắng
Không người qua quạnh vắng
Hạt buồn nằm buồn hơn
Mưa đang rơi trong lòng
Mưa mênh
mông đêm đông
Nhớ một thời xa xăm
Nhớ một đời bên mẹ
Đã biến
thành hư không…
Nguyệt Nguyễn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét