Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2016

NƯỚC MẮT CÔ PHỤ - Thơ Thu Tâm


Nước mắt đầm đìa em khóc ai,
Giữa sân khấu nhỏ, lệ tuôn dài...
Người đông, với ánh đèn soi sáng,
Soi được lòng em, đang nhập vai ?!
Nước mắt dành riêng cho phận lẻ,
Cũng dành để tặng kẻ tù sai.
Dắt con thơ vượt rừng, băng núi,
Tìm gặp chàng, tàn sức nặng vai.
Nhìn anh quỳ lết, thân run rẩy,
Tơi tả héo gầy, áo rách vai
Em như chết lặng, hồn đông cứng,
Có phải chồng em, hay một ai ?
Còn đâu dũng tướng ngày xưa nữa,
Chúng đã chôn vùi bóng hổ oai!
Giặc về gieo cảnh buồn tang tóc,
Có phải quê mình, kiếp nạn tai?
Tiếng tên Cộng Sản vang lồng lộng,
Giây phút tương phùng, một vẫy tay!
Người đi kẻ ở, thôi từ giã, 
Tiếng dặn dò chưa kịp đến tai!
Vài mươi phút gặp, cùng quay gót,
Quay mặt để nghe tiếng thở dài... 
Hổ thiêng bị nạn cùm, gông xiết,
Thế cuộc đổi đời nên một mai.
Quay quắt thân tàn trong cũi nhỏ,
U buồn nhìn sự đổi thay ngai!
Người trong, kẻ ngoại cùng đau xót,
Chàng đó, em đây chung nạn tai.
Đất nước mong ngày quang phục lại,
Để xem bọn cướp diễn bi hài.

NG. Thu Tâm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét