Thứ Năm, 21 tháng 1, 2016

Trong sân viện dưỡng lão - Thơ Nguyễn Thượng Đức


 
 
 
Bà với tui hai đứa mình móm mém
Nhướng nhướng nhìn nhau. Ừ nhỉ, muộn màng
Bay vèo vèo. Con bà nó!  Thời gian
Xưa rứa đó mà bây chừ như rứa đó
 
Bà hồi nớ tóc mềm như con suối
Mắt huyền mơ, tui chết đuối bao lần
Bờ môi hồng khiến tui ngó trân trân
Dáng ẻo lả mình dây.  Nhìn … thiệt đã !
 
 
Mà khi nớ tui oai phong chớ ha?
Đi với bà là tuyệt đối rất xứng đôi
Nhưng tại sao mình cứ đứng xa thôi
Thấy nhau đó, ngại chi không đi tới?
 
Tui ngại chi mà chẳng thò tay với ?
Bà ngại chi mà chẳng dám … xáp vô tui?
Răng gặp nhau là hai đứa bước thối lui?
Để rứa đó bao năm …  không chi hết!
 
Chừ chốn ni tui xe lăn, bà lết
Tui còn chi, và bà cũng còn chi
Nhướng nhìn nhau, cười móm mém “hi hi”
“Cù lần lửa”, hai ta “cù lần lửa”!
 
Nguyễn Thượng Đức

1 nhận xét: