Thứ Tư, 6 tháng 1, 2016

Thơ Kiều Mộng Hà - Ngọc Quyên & Hư Vô



 Đường Xuân


Giọt mưa rắc ngang chồi lộc biếc …
Buồn như giọt nước mắt tình nhân
Một lần tiễn em , đêm vàoTết
Chào nhau se buốt nụ môi trần .

Em bước qua khúc đời lận đận
Bỏ tôi đứng ngẩng chổ không người
Đèn khuya hiu hắt đường em tới
Chắc gì còn nhìn kịp bóng tôi .

Mưa cuốn trôi nhịp đời vội vã
Còi đêm hối hả một bóng tàu
Dù em có cố tình che giấu
Cũng đã làm hoang phế đời nhau .

Để em còn chút mưa trong mắt
Dụi vào cho ướt lệ xanh xao 
Mùa xuân đâu còn nơi nương náu
Hoa đã vàng chân một lối vào …

Hư Vô

Bài cảm họa

Xuân Nồng

Vẫn những hạt mưa xanh màu biếc
Như giọt buồn nỗi nhớ tình nhân
Lệ từ ly , giao thừa chờ Tết
Mùa xuân đâu lạc mất đường trần .

Tiễn người đi môi hôn lận đận
Vội vàng chi đắm đuối khôn nguôi 
Đèn không soi ánh trăng không tới
Đường xưa hiu hắt chỉ bóng tôi .

Thu đi đông đến xuân vội vã
Hồi còi vang giục giả thân tàu 
Phải không anh trọn đời chôn giấu ?
Tấm ân tình dành trọn cho nhau .

Bao giờ thôi hờn dâng lên mắt
Bụi tình rơi ngày tháng xanh xao
Hãy cho em mùa xuân nương náu
Trái tim hồng dẫn lối anh vào …

Ngọc Quyên
 
Mắt Lệ

Ai thả mưa bay cay mắt biếc
Người xa người lệ đọng thi nhân
Tiễn nhau sao giống như ly biệt!!!
Lệ ướt, buốt tim, tím môi trần

Người đi sương gió đường muôn dặm
Ai đứng chờ ngơ ngác giữa người ?
Chiếc bóng trải dài đường thăm thẳm
Nhớ người mắt lệ ! Hay thương tôi ?

Mưa vẫn bay dài... đời vạn nẽo
Ngươi như sương khói...ga xa tàu
Ôi chao! Đâu cách gì níu kéo
Dẫu thét-gào-đau...cũng mất nhau

Mưa tạnh, sao mắt đầy nước mắt !!!
Buồn  tuôn từng giọt ngấn xanh xao
Mây cao vừa nhuốm màu xanh ngát
Sao nỡ xua tình... Khép cửa vào ?

Kiều Mộng Hà
 ( 06. 1. 2016 )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét