Anh ạ, trời Thu của tháng Mười
Sáng nay mây xám rải sương rơi
Vầng dương uể oải trong khe núi
Cây lá nhẹ nhàng theo gió lơi…
Tháng Mười, hoa Cúc nhỏ lung linh
Anh nhớ không, hoa của
chúng mình?
Anh hái tặng em cài tóc mượt
Đứng im ngắm nét dịu dàng xinh…
Ví em như thể một loài hoa
Anh bảo muôn đời chẳng muốn
xa
Anh sẽ chở che và giữ chặt
Nhưng rồi… tất cả vẫn phôi pha!
Không biết bao mùa Thu đã qua
Bao lần lá rụng trước sân nhà
Mình em thầm đếm thời gian ngược
Để nỗi đau càng thêm diết da
Chiều xuống em về soi bóng riêng
Mắt nhòa trong nắng nhạt nghiêng
nghiêng
Mây đan từng sợi vàng nhung nhớ
Cuộn chặt hồn em như xích xiềng.
Đi giữa rừng hoa Cúc bạt
ngàn
Để nghe tiềm thức nhớ miên man
Gió ru cơn mộng chìm sâu đáy
Chợt thấy lạc loài một bóng tan...
Nhã Giang Thu Tâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét