Thứ Hai, 24 tháng 10, 2016

GẶP NGƯỜI PHẾ BINH - Thơ Huỳnh Mai Hoa


Tôi đã gặp giữa mùa Xuân năm ấy
Người phế binh với chiếc nạng bên mình
Đứng ngơ ngẩn....sân nhà đầy cỏ dại
Mắt đượm buồn trong ánh nắng bình minh

Người chống nạng đi vòng quanh sân cỏ
Để tìm xem những hoa dại lạc loài
Vì thương lính nên mùa Xuân hoa nở
Trao tặng người thay thế một cành Mai

Tôi đã gặp giữa mùa hè nắng đổ
Người phế binh còn một cánh tay gầy
Đứng ngơ ngẩn....sân trường hoa phượng nở
Nhớ những ngày ôm sách vở trong tay

Người cúi nhặt xác Phượng tàn trên đất
Như nhặt mảnh đời tan nát héo hon
Cánh tay trái không đủ nâng cành tươi mát
Thì thôi đành nhặt kỷ niệm đem chôn

Tôi đã gặp giữa mùa Thu bàng bạc
Người phế binh không nhìn thấy lá vàng
Đôi mắt sáng vùi chôn ngoài trận mạc
Ngơ ngẩn...nhìn màu bóng tối mênh mang

Người chống gậy đi giữa ngàn lá chết
Tiếng xạc xào hay tiếng vọng ngày xưa
Tiếng rên xiết của một đời sắp hết
Còn lất lây vài giây phút sống thừa

Tôi đã gặp giữa mùa Đông rét mướt
Người phế binh và một chiếc xe lăn
Bên hè phố giữa dòng người xuôi ngược
Người ngủ quên trong lặng lẽ, âm thầm

Người muốn quên đi giòng đời mệt mõi
Và không còn muốn nhớ đến thời gian
Bên đời người có còn ai ngóng đợi
Có còn nơi sưởi ấm mảnh thân tàn ?

XIN NHỚ NGƯỜI PHẾ BINH

Kể từ lúc Quê Hương vào tay giặc 
Núi sông buồn, dân tộc quá tang thương
Đói rách, cùm gông trên mọi nẽo đường
Đời tơi tả dưới tay bầy lang sói

Trong nghiệt ngã, lao đao đời hấp hối
Có ai còn nhớ tới những phế binh
Hiện diện như một chứng tích tội tình
Trước cặp mắt tiểu nhân người Cộng Sản

Nói sao hết những cảnh tình bi thảm
Người hy sinh bỏ từng mảnh xác thân
Cho chúng ta một thuở sống yên lành
Không có bóng loài ma trơi ám ảnh

Đã có những người phế binh thầm lặng
Cúi đầu làm hành khất giữa Quê Hương
Xin đồng bào, dân tộc chút tình thương
Chia sớt bớt đau thương người tàn phế

Chúng ta là những người chung thế hệ
Thế hệ đau buồn, chết chóc, thê lương
Nhưng chúng ta đã có một con đường
Đã vượt thoát khỏi cảnh tình bi đát

Xin thương xót người phế binh đói khát
Còn lất lây trong địa ngục tham tàn
Tỏ chút tình, cho một chút bình an
Trong những chuỗi ngày dài đầy thống khổ

Chúng ta đã được người đời giúp đỡ
Xin đưa tay giúp lại những ân tình
Của những người đã vì nước hy sinh
Giờ còn lại mảnh thân tàn rách nát. 
.
Huỳnh Mai Hoa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét