Thứ Tư, 15 tháng 3, 2017

Bà Mẹ Việt. - Thơ Nguyễn Thanh Huy


Mẹ đã sống suốt chiều dài lịch sử, 
Còng lưng gầy vai trĩu nặng đau thương!
Theo với thời gian lòng vẫn can trường...
Như sông núi ngàn năm sừng sửng đợi.

Mẹ ánh sáng soi đường trong đêm tối,
Mẹ niềm tin dẫn lối chúng con đi.
Giấu kín đau thương nhìn cảnh phân kỳ...
Ôm mặt khóc thương đàn con lạc xứ.

Rồi một hôm bên quán đời lữ thứ,
Con dừng chân lòng quặn thắt niềm đau
Nén nhớ thương qua mắt lệ nghẹn ngào!
Thương về mẹ chao ôi đời lận đận.

Một ngàn năm với nỗi buồn thân phận,
Mẹ vẫn cười ngạo nghễ giữ giang san.
Một trăm năm dưới gót giặc bạo tàn,
Mẹ vẫn sống hiên ngang bà mẹ Việt.

Bao nhiêu năm với tương tàn thảm thiết!
Mẹ đau lòng nhìn cảnh thịt xương rơi.
Giấu kín trong tim không nói một lời,
Chỉ đứng lặng quay nhìn ra biển lớn.

Biển vẫn mặn muôn đời không thay đổi,
Sóng vẫn gào gõ nhịp dấu tang thương.
Mẹ vẫn đứng giữa chiều hiu hắt nắng,
Chờ con về cùng dựng lại quê hương.


Nguyễn Thanh Huy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét