Khi tôi biết tình yêu đầu đời
Thì người thương ra đi rất sớm.
Tôi có tới chín anh em khắng khít
Nên càng sợ điều mất mát.
Vậy mà trong trận chiến cuối
Một em tôi sớm đã xa rời.
Người hôn thê đã năm năm bò rơi.
Rồi người vợ đầu ấp tay gối mười mấy năm thay đổi.
Mất mát thấy như cố muốn níu với
Tình phải bao nhiêu vá víu, đấp đổi.
Để còn hạnh phúc đầm ấm ,gia đình quây quần.
Cũng có một ngày cha tôi bất ngờ khuất bóng.
Sự mất mát thấy như không thực
Vậy mà cũng phải nhận biết
Tới mấy lần mới thấu sự hụt hẩng.
Mới thấy phần liên hệ ràng buộc
Mỗi đứt đoạn là mỗi đau lòng
Tôi dù có mẹ rất lâu
Tình quyến luyến lại thêm phần sâu đậm
Mất mẹ như mất hết đời sống...
Thêm một đứa em còn trẻ lại chết trẻ
Cái xót xa chịu đựng càng khó khân.
Lần hồi bảy anh em còn lại tóc đều bạc trắng
Nhận chịu sự sống chết vô thường
Vẫn lo lắng đứa nào mất,đứa nào còn
Sợ người còn lại cứ mãi khóc thương người mất
Cuộc đời, sự mất còn sao mà buồn nhất
Chương Hà 3-2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét