Khi cô đơn em mới thấy yêu anh
Nghìn hoang vắng của con tim chưa ngủ
Mà da diếc trong muôn vàn ấp ủ
Nỗi cô đơn đùa giỡn suốt trong hồn
Cơn mưa mùa đông rào rạt mái nhà
Một góc trời buâng khuâng ướt sủng
Em giấu vào lòng lạnh căm kinh khủng
Cắn môi mềm từng tiếng nấc yêu anh
Hoa cải vàng giữa mùa xuân lành lạnh
Mặt hồ vui luôn gợn sóng lên xanh
Nhưng đôi mắt em buồn muôn dịu vợi
Gió chiều thu ru lá đỏ lìa cành
Thời gian ngừng lại giữa mong manh
Bước chân ai như chim trời cô quạnh
In dấu buồn thoáng một chút hoang vu
Và em của một đời phơi sương lạnh
Khi cô đơn mới chạm vết thương tình
Cũng là lúc nghìn trùng ta cách biệt
Hoa thôi cười và chuông gió thôi rung
Mộng tàn phai cánh cửa đời khép lại
Gởi về người bao thổn thức nhớ nhung
Nguyệt-Emxưa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét