Có nhiều đêm trong lạnh lùng trống vắng,
Anh nhớ hoài nhớ mãi bóng hình em,
Những chiều xưa ôi tha thiết êm đềm,
Cùng dìu bước bên nhau nghe biển hát.
Bây giờ đây nơi ngàn trùng xa cách,
Thấy em buồn biển vắng bước lang thang,
Nhìn biển xanh xa mãi tận ngút ngàn,
Gởi chuyện cũ theo từng con sóng vỗ.
Ngày anh đi biển gào trong nỗi nhớ!
Xa dần xa hình bóng của quê hương!
Hàng thùy dương che khuất bóng người thương!
Hình ảnh đó trong anh còn nguyên vẹn.
Đêm từng đêm vẫn nhớ lời ước hẹn,
Một ngày về nối lại bước chinh nhân,
Sẽ cùng nhau dạo khúc nhạc ái ân,
Nghe biển hát bài tình ca thưở trước.
Nhưng em ơi! đời không như mộng ước!
Đường về quê xa mãi vẫn còn xa,
Dù trong anh lòng vẫn mãi thiết tha,
Mong nối lại nhịp cầu xưa dang dở.
Hơn nửa đời anh mang thân biệt xứ,
Nhìn lại mình giờ tóc đã thay mầu!
Nợ tang bồng đã gẫy gánh từ lâu!
Mong chi nữa chỉ còn là ảo mộng.
Ngọc Trân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét