Thứ Sáu, 23 tháng 6, 2017

TREO HỒN - Thơ Nguyệt-EmXưa




Treo hồn trên đỉnh phù vân
Mây tan núi lộ tình nhân muôn trùng
Khéo tay bấm nốt đàn chùng
Lòng đương thổn thức với cung nhạc buồn
Gió lay ngọn liễu, tiếng chuông
Câu kinh tan lạnh mưa phùn dội hoa
Thương ai đứt khúc giao hoà
Áo phai gói lệ nhạt nhoà trăm năm
Thuở xưa dệt lụa nuôi tằm
Bên hiên trăng toả, người nằm đọc thơ
Chuyên xưa chẳng phải bây giờ
Mòn con đường cỏ vẫn khờ như nhau
Mấy mùa lá rụng dàu dàu
Tương tư còn mãi làm đau đớn lòng
Trăng về đậu bến sông trong
Người về rủ áo tơ hồng gió bay
Thơ vào nửa tỉnh nửa say
Người còn thương tiếc ngàn sau với tình
Thì thôi ngồi niệm câu kinh
Tâm thiền dâng hiến đời mình hư không
Mai sau có kiếp tao phùng
Đem tàn tro cũ rãi chung con đường


Nguyệt-EmXưa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét