Thứ Sáu, 9 tháng 6, 2017

NGÀN TRÙNG XA - Thơ Huy Văn


Em: vầng trăng tỏ bên trời
Soi chân tôi bước, soi đời tỉnh, mê
Niềm thương trải mộng đi, về
Đi: trăng sướt mướt. Về: tê tái lòng
Em là bến mộng ven sông
Tôi: con đò thả xuôi dòng mơ hoang
Đôi bờ sóng vỗ miên man
Thuyền trôi xa tắp dặm ngàn bể dâu
Em: tia nắng ấm giang đầu
Tôi: thiên di đã từ lâu lìa đàn
Vừa tao ngộ đã ly tan
Mệnh chung vận nước, phận gian nan đời
Giang hồ vạn nẻo trùng khơi
Đục trong, chìm nổi, chuyển dời, trái ngang
Trăng tôi vàng võ quan san
Nhớ Em! Nhớ quá những hàng hoa xinh
Tôi nghiêng vai gánh u tình
Nợ chồng chất nợ phù sinh riêng mình
Nợ Em một kiếp điêu linh
Nợ Người mấy cõi đăng trình gió sương
Chân khua bước mỏi dặm trường
Lòng bâng khuâng trỗi cung thương muộn màng
Thoáng nghe tiếng vọng thời gian
Nửa vòng trái đất xa...ngàn trùng xa!


HUY VĂN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét