Con kiến bò qua chén cơm nguội lạnh
Ly nước trắng đã ngả mùi, thay sắc
Hương khói buồn lơ lững giữa trời xanh
Tưởng nhớ hai em bao thương xót ngập tràn
Những ngọn nến hồng ngậm ngùi cúi xuống
Chẳng phải bà con, chỉ tình đồng hưong
Những cánh hoa nhíu mày, rung trong gió
Ngàn bong bóng căng phồng nỗi đau thương
Mai, thứ Năm cùng bè bạn đi học
Trang vở bay ra cánh diều mơ ước
Uyên sẽ vẽ cô Tiên rất hiền diệu
Còn Linh thì cô Công Chúa yêu kiều
Mai, thứ Năm không bao giờ đến nữa
Đường đến trường mãi mất dấu chân quen
Nỗi oan kiên chìm trong cơn bão lửa
Ác mộng đen về trong giấc ngủ trưa
Ngày mai có hai chỗ ngồi trống vắng
Thầy, Cô gọi tên em chẳng một tiếng trả lời
Bạn bè nhìn quanh rươm rươm nuớc mắt
Khẽ tiếng sụt sùi lặng lẽ rơi rơi
Rồi sẽ phơi bày ra bao dấu hỏi
Nuối tiếc, tại sao, tất cả đã rồi
Biết trả lời cho bao điều trắc trở
Bất hạnh này đâu chỉ tuổi thơ em
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét