THU TÌNH TỰ
Anh trách mây trôi gió phũ phàng
Để hồn ngơ ngẩn lúc thu sang
Không gian bàng bạc màu lưu luyến
Thời khắc đầy vơi ý ngổn ngang
Ôi cánh thư xanh ngời ước hẹn
Với màu mực tím đậm mơ màng
Nhớ sao giọng nói thương thương quá
Chết điếng hồn anh những nẻo vàng
Hồ Công Tâm
[2]
VỠ MỘNG
Nỗi nhớ người xưa trót phụ phàng
Thu về chưa kịp đã Đông sang
Vấn vương hình ảnh đò rời bến
Ngơ ngẩn thuyền tình sóng lướt ngang
Ừ nhỉ ! cuộc đời sao chẳng vẹn
Ô hay ! nghiệp dĩ quyết không màng
Rồi đây sương trắng còn giăng lối
Trên khắp đường tan tác mộng vàng !
TRỊNH CƠ (Paris)
[3]
MỘNG ÚA VÀNG
Thu đến đìu hiu gió phụ phàng,
Heo may lành lạnh ngập ngừng sang.
Bàn chân du tử hằng lên xuống,
Bức hoạ tha hương vẫn dọc ngang.
Vì bởi nước non nay đã mất,
Mà nên thân thế có chi màng !
Trải qua mấy chục năm đày đoạ…
Thương bấy người dân mộng úa vàng !
Nhật Hồng Nguyễn Thanh Vân
[4]
GỌI LÁ VÀNG
Cứ tưởng thời gian lỡ phụ phàng
Nào hay mới đó lại mùa sang
Sương bay hồn ẩm ai phơi trước
Khói toả hình phai bóng chặn ngang
Kẻ ở sầu tư nghe đã tưởng
Người đi thương nhớ có đâu màng
Trăm năm lãng đãng vào thu ảo
Thôi nhé thơ đang gọi lá vàng ...
Hawthorne, Aug 23rd 2017
CAO MỴ NHÂN
Trả lờiXóaSAU MÙA PHƯỢNG
Ai biết cho ai chẳng phụ phàng
Nhớ hoài thề hẹn tiết thu sang
Tưởng đâu ước mộng rồi song suốt
Nào ngỡ duyên tình lại trái ngang
Cho dẫu bến bờ thuyền thẳng tít
Mà như bên cạnh lúc mơ màng
Nhìn hoa phượng ép trang lưu bút
Tim lá phong tan tác úa vàng
Ngô Đình Chương