Ngày tôi bé, bức tranh đời rất đẹp
Người dân tôi hiền hậu lại can trường
Tôi yêu người và yêu đời từng nét
Nét gia đình, hùng sử, nét quê hương
*
Đến tuổi mộng mơ tôi yêu lính chiến
Viết thư xanh tình tự gởi sa trường
Bức tranh đời thêm người trai nước Việt
Giữ nước hiên ngang, dũng cảm, kiên cường
*
Cho đến một Tháng Tư, ngày quốc nạn
Nước dân tôi ngã xuống bởi quân thù
Tôi ngã với quê, nhìn đời ngơ ngác
Ai vẽ quê tôi thành một nhà tù ?!
*
Nhà tù ấy, một nhà tù vĩ đại !
Giam nước Việt Nam, nhốt giống Tiên Rồng
Nhà tù đỏ có nhiều khu oan trái
Nơi đảng sơn son hai chữ "khoan hồng"!!!
*
Hai chữ khoan hồng lừa người "cải tạo"
"Học tập" thôi, đâu có nhốt ai tù !!!
Đỉnh trí tuệ đã vô cùng gian xảo
Chắng kết án nào nhưng vẫn thiên thu ...
*
Chẳng có án nào cho người "học tập"
Nhưng có mồ chôn u tịch sườn đồi
Có người về sau mười năm bầm dập
Có người về sau mấy chục năm trôi ...!!!
*
Có mẹ ôm con, đêm tìm ra biển
Lấy mạng mình đánh bạc với trùng khơi
Chấp mọi hiểm nguy, coi thường cái chết
Chỉ cốt cho con được sống kiếp người !
*
Người được bạc xót xa người thua trắng
Bức tranh đời thêm nét vẽ đau thương
Và từ đấy hai vai tôi càng nặng
Niềm đau đồng bào, nỗi hận quê hương
*
Ba mươi sáu năm âm thầm cuộc lữ
Xót thương quê nhưng sức mọn tài hèn
Đành mượn bút, mượn nhiệm màu ngôn ngữ
Vẽ tranh đời mời các bạn cùng xem
*
Bức tranh đời vẽ bằng nhiều nước mắt
Từ Năm Mươi Tư đến tận phút này
Hai lần bỏ quê lòng đau dao cắt
Mất nước tan nhà trăm đắng ngàn cay
*
Trước viễn ảnh của tang thương nô lệ
Hỡi Việt Nam, Phù Đổng dậy đi nào
Ngựa sắt roi thần cần người thừa kế
Đảng đã làm sông núi quá hư hao !!
*
Đừng do dự, không thể chờ đợi nữa
Mau, mau lên, đừng lỡ dịp làm người !
Hỡi áp bức, vỡ bùng ra biển lửa ...
Lấy lại quê hương, ̣đẹp bức tranh đời !!!
Ngô Minh Hằng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét