Biết đâu là sợi tơ trầm
Bao năm ẩn giữa chỗ nằm nhân gian
Bút thơ tựa dấu hài hoang
Trao em một cõi thênh thang với đời
Em là ai...hỡi nụ cười
Để sương đọng lại tiếng rơi vô thường
Dường như còn chút mùi hương
Của đêm tục lụy dặm trường đam mê
Xin đừng rũ áo đi về
Mình ta ở lại bốn bề lênh đênh
Đừng
đi, em cứ ngồi bên
Đừng
phơi áo lụa nhớ quên, xa gần
……….
Lá sen gấp cuộc phong trần
Trăm năm rồi cũng xoay vần hư không
Kiếp này dẫu đục dẫu trong
Bên hồ vẫn nở sen lòng tịnh tâm
Như Thương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét