Nhớ câu mẹ ru, nhớ thời thơ dại
Nhớ tiếng bom rền vọng lại từ xa
Nhớ lũy tre xanh, đồi cao nắng trải
Nhớ chiến tranh dài…bão dậy can qua !
Quê hương mãi là nỗi buồn viễn xứ
Là lời ru thầm tiếng gọi Việt Nam
Nghìn trùng xa đau lòng thân lữ thứ
Mơ khúc tương phùng mái ấm chiều lam
Ta về thăm lại dòng sông cũ
Bên lối mòn xưa ngập nắng vàng
Đâu biết trên đường xuôi ngược ấy
Có người năm cũ mãi lang thang…
Người ôm bất hạnh từ xa đó
Ta vẫn cô đơn giữa xứ người
Gặp lại mà nghe lòng nuối tiếc
Cuối đời mơ ước một chân trời
Tình yêu sống lại trong tiềm thức
Dẫu mắt phôi pha tóc bạc màu
Nhưng trái tim vẫn còn nhịp đập
Chuyện mình sẽ đẹp tựa trăng sao
Nhớ quê hương nhớ người yêu
Chất trong tâm khảm bao điều vấn vương
Ru thầm tiếng gọi yêu thương
Việt Nam mãi mãi quê hương tuyệt vời …
nguyễn phan ngọc an - 2017
http://trangthongocan.blogspot.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét