Chủ Nhật, 13 tháng 9, 2015

NHÀN RỖI - Thơ Kiều Phong (TORONTO)





Có kẻ tưởng nhàn rỗi thơ sẽ tuôn ra như dòng suối 

Nhiều người ngồi dưới gốc  cây khá lâu chả viết được bài nào ? !

Dù là thơ cóc, nhái , ểnh ương , chàng hêu vẫn cứ êm rơ, tại sao ? !

Thì nhàn rỗi chưa hẳn nhiều cơ hội trở thành thơ sởi ?

Bất cứ thể loại nào cũng cần có nguồn, có cội

Trong lòng không chưá chất xúc tác, giao cảm làm sao lên men ?

Có biết bao kẻ rành niêm luật , biết cách gieo vần

Nhưng được mấy kẻ trở thành Chòi, Lều, Nhà Thơ chứ hả ?

Tuỳ căn cơ, tuỳ nội tâm người đó sâu thẳm cở nào

Cũng phải có duyên, có nợ ra sao 

Trời ban cho bất cứ ai cái gì cũng có điều kiện đó

Mong kẻ đó thi triển tối đa

Những khiá cạnh cuộc đời muôn mặt, gần xa

Để thiên hạ cảm thông, chia sẻ

Nếu đời không có Văn, Thơ, Nhạc, Điện Ảnh, Nhiếp Ảnh, Hội Hoạ.......

Kiếp sống sẽ trở nên buổn tẻ, kém tươi

Hằng ngày chỉ biết vất vả mưu sinh, ăn , ngủ, nghỉ ngơi

Chả có chút tiêu khiển, thưởng ngoạn Văn Học Học Nghệ Thuật, hỡi ôi !

Sống như thế chả khác chi các động vật ? !

Dù giòng đời khá nhiều phiền não, tấc bật

Nhưng ẩn chưá bao lạc thú nếu biết tìm hay tự tạo Niềm Vui

Có như vậy cuộc sống mới có Ý Nghiã , Yêu Đời, Yêu Người

Tuy cuộc đời Sắc Sắc Không Không

Không mà Có, Có Mà Không , ai hiểu thấu ???


                         KIỀU PHONG ( Toronto)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét