Từ có em về ngang mỗi bữaPhố vui nên nắng đổ triền miênNếu như nắng quái làm em rátVành nón xin đừng che quá nghiêngTừ có em về qua lối nhỏMùi hương như cũng quyện bên đườngLỡ mai hoa có buồn quên nởVì bởi ghen thầm ai dễ thương ..Từ biểt em về ngang phố hẹpBỗng dưng tôi thích tập làm thơVần gieo nắn nót từng cung đẹpNhưng có bao giờ em liếc cho ..Rồi bỗng lối về em vắng mãiThơ tôi như cỏ dại bên hèMỗi ngày hai buổi chờ sương xuốngNhư phượng muôn đời nhớ tiểng ve ..Nhược Thu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét