Cõi đời này, ai cũng bảo phù du
Nhưng hành xử, lắm người như vĩnh viễn
Ích kỷ, gian hùng, tham sân, qủy quyệt
Nên đau thương người tạo mãi cho người
*
Lấy đắng cay làm kinh nghiệm cuộc đời
Tôi cố gắng học từng bài cho thuộc
Những bài khó, tôi âm thầm đốt đuốc
Học tới học lui vẫn thấy mình khờ
*
Tôi cảm ơn người gian xảo, lập lờ
Để tôi biết tri ân lòng ngay thật
Để tôi biết trên đời, điều quí nhất
Là lương tâm, là trí tuệ, tình người
*
Tôi cảm ơn người nham hiểm từng lời
Để tôi biết thế nào là lương thiện
Biết bất nhân song hành cùng hiếu chiến
Sẽ giết đi thế giới của an lành
*
Tôi cảm ơn người ganh ghét, tranh giành
Cho tôi hiểu nghĩa bao dung, san sẻ
Để thấy mình rất tầm thường nhỏ bé
Và ngưỡng mộ người độ lượng, tài danh
*
Tôi cảm ơn người đã tạo chiến tranh
Cho tôi học câu nhín nhường, hòa ái
Biết yêu hòa bình, tránh điều tranh cãi
Biết quí những lòng nhẫn nhục, ôn nhu
*
Tôi cảm ơn người chuyên dựng oán thù
Thích gắp lửa, thích phun người ngậm máu
Để tôi biết yêu từ bi nhân hậu
Tránh cuồng ngôn vọng ngữ, thói trần gian
*
Tôi cảm ơn người qủy quyệt mưu toan
Lấy tôn giáo che hành vi gian trá
Khoe lạy Phật Bà, khoe thờ Thánh Giá
Cho tôi tin vào Đạo, chẳng tin người
*
Tôi cảm ơn người nhân nghĩa đầu môi
Nhưng bụng tị hiềm, dao găm, rắn rết
Cho tôi biết nhận ra người chính thiện
Dù họ vụng về, mộc mạc, đơn sơ
*
Từ biết suy tư cho đến bây giờ
Trường đời ấy, tôi chưa hề ngưng học
Nếu như cuộc đời không người hiểm độc
Thì ai biết ai đức độ, nhân từ !!!
*
Và dù cõi đời vốn dĩ phù du
Tôi vẫn cảm ơn thời gian tôi trọ
Cảm ơn vui buồn, đau thương, khốn khó
Đã luyện tôi lớn đủ để làm người
*
Đời còn dạy tôi luôn mỉm môi cười
Cười ngay cả lúc tình người khánh kiệt
Khi tôi đi, thưa đây, lời vĩnh biệt
Gởi dương gian đôi tiếng CẢM ƠN ĐỜI !!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét