Chủ Nhật, 8 tháng 5, 2016

Ngày của mẹ - Thơ Ngọc Trân


Tóc bạc trắng đời còn bao lâu nữa?
Lưng đã còng vì mãi gánh đời con!
Nhìn mẹ đi run rẩy sắt se buồn!
Con với mẹ thời gian thu ngắn lại.

Ngồi nhớ lại những ngày xưa thân ái,
Con lớn lên trong trìu mến mẹ hiền.
Nuôi chúng con lòng mẹ thật vô biên,
Ơn nghĩa mẹ bao la hơn vũ trụ.

Mẹ yêu ơi ! Con vẫn luôn ghi nhớ.
Lời người khuyên khi con bước vào đời.
Sống nhân hòa nên giúp đỡ mọi người,
Đời cạm bẫy đừng đua chen vội vã.

Thời gian ơi ! sao thời gian nhanh quá.
Con giờ đây cũng đã quá nửa đời.
Nợ tang bồng đã gẫy gánh làm đôi,
Nơi xứ lạ đắng cay cùng thân phận.

Ngồi nhớ mẹ suốt đời luôn lận đận.
Trong chiến tranh mong ngóng những con xa.
Lòng lo âu nên tuổi mẹ chóng già,
Tin chiến trận càng làm người lo lắng.

Hòa bình về không được như mong ước,
Thương cho con đầy ải chốn rừng sâu!
Mẹ từng đêm cầu nguyện trong lo âu!
Cho con trẻ được bình yên xum họp.

Ngày con về thân tàn vì tù ngục!
Mẹ bạc đầu vì lo lắng đàn con!
Mẹ cùng cha đã cố gắng tìm đường,
Cùng vượt biển trốn xa loài quỷ đỏ.

Nơi xứ người biết bao nhiêu bỡ ngỡ,
Gia đình ta cùng làm lại từ đầu,
Hưởng tự do mẹ đã bớt lo âu,
Cùng chung sức dựng xây cuộc đời mới.

Rồi ngày tháng qua nhanh như gió thổi,
Mẹ cha mừng vì con cháu nên người.
Gia đình ta chưa trọn vẹn niềm vui.
Cha đã bỏ chúng con vào cõi phúc!

Ngày của mẹ chúng con xin cầu chúc,
Cầu mong người luôn sức khỏe bình an.
Được sống lâu với con cháu đầy đàn,
Chúng con mãi trong vòng tay yêu dấu.

Ngọc Trân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét